Chương 40: Hai người thanh thanh bạch bạch

"Khai nguyên năm thứ tư. Lỗ địa xuất hiện nhiều châu chấu, may mắn có Diêu đại nhân cực lực diệt châu chấu, chống thiên tai, mới tránh cho xương trắng đồng hoang.. Nhưng tai họa chính là tai họa. Nhị Nương chính là vào lúc đó từ Lỗ chạy nạn, rồi tới Cô Tô."

Khương Hòa tinh tế ăn bánh ngọt, thỉnh thoảng lại liếm một chút kem dính ở khóe miệng. Kể cho Hứa Thanh nghe chuyện quá khứ.

"Bà ấy thường nói, đây là thịnh thế, Diêu đại nhân là thánh nhân. Đúng rồi, trong phòng bà ấy còn thờ phụng bài trường sinh Diêu đại nhân. Sau khi bài vị đó được lập thì Nhị Nương chưa từng ăn no, cho dù trong trại túng thiếu hay sung túc. Bởi vì mỗi lần bà ấy ăn đều ít hơn người khác một nửa.

Đại Đương Gia thường mắng bà ấy ngốc. Bà ấy chỉ cười, nói mình chỉ hưởng được một nửa phúc, để thế giới này có thể lâu dài một chút.

" Các người không phải là người giang hồ sao? Cung triều đình, quan viên bài trường sinh? "Hứa Thanh chung quy vẫn cảm thấy có chút kì quặc. Giang hồ này với trong tiểu thuyết không giống nhau a.

Bình thường không phải cùng với triều đình không đội trời chung hay sao?

" Này có cái gì lạ? "Khương Hòa nhìn Hứa Thanh, lắc đầu nói:" Nếu không phải ông ấy, Nhị Nương căn bản không ra khỏi đất Lỗ, người chết cũng không biết sẽ có bao nhiêu. Nhị Nương nói, mỗi ngày bà ấy sống là được lợi, nói tôi không trải qua những chuyện đó nên không hiểu. "

Hứa Thanh cắn răng" Cô thực sự là từ Khai Nguyên? Thịnh thế đều như vậy, loạn thế.. "

Loạn thế thì sẽ có bộ dáng như thế nào?

Sách lịch sử vẫn là quá khắc chế rồi.

" Có đôi khi trong Trại thu hoạch không tốt. Khi đó chúng tôi ăn không no, huynh đệ làm công ở nhà đều tận lực tiết kiệm một chút, đem đồ ăn tặng cho những người ra ngoài làm việc. "

Khương Hòa ngẩng đầu nghĩ nghĩ, trong ánh mắt lộ ra một tia hồi tưởng" không chiến loạn lao dịch, không có nền chính trị hà khắc. Thiên tai nhân họa, nếu không có nhân họa thì cũng đã thành thịnh thế rồi. Có thánh nhân như Diêu đại nhân chống nạn châu chấu, chống lại thiên tai, chính là một thời đại cực kì thịnh thế. Nhị Nương nói với tôi như vậy, chúng tôi đang sống trong một thời đại cực kì thịnh thế, không nên mong cầu nhiều. "

" Khai nguyên năm mười sáu.. Yến địa cơ. "Hứa Thanh buông điện thoại xuống, thở dài một hơi" Năm cô tới là thịnh thế, mà cũng không phải. "

Trong lòng anh ta dâng lên một cỗ tự hào không rõ, lập tức lại mất tăm không thấy. Nếu đem anh ta và Khương Hòa so sánh với nhau, chỉ là may mắn hơn mà thôi, may mắn sinh ra ở thời đại phong phú sung túc.

" Mau ăn đi, những chuyện trước đây đều đã qua rồi. "Hứa Thanh ngửa lưng vào ghế sô pha. Nhìn KHương Hòa, người đến từ một ngàn năm trước, có chút hoảng hốt tựa như thời gian thác loạn.

" Cảm ơn anh! Hứa Thanh. "

Khương Hòa nuốt một miếng to bánh ngọt trên tay, mút mút kem dính trên đầu ngón tay.

Phía trên "Khương Hòa sinh nhật vui vẻ" mấy chữ được cô ấy cẩn thận tránh đi, còn lưu lại một miếng giữa đó.

" Tôi giữ lại ngày mai tiếp tục ăn, có được không? "

" Nếu để đến mai thì sẽ không còn ngon như bây giờ nữa. "

".. Được rồi. "

Hứa Thanh không quá can thiệp vào chuyện của cô ấy, từ bên cạnh lấy ra cái hộp, hỏi:" Không ăn thêm một miếng nữa sao? "

" Giữ lại ngày mai ăn. "

Hứa Thanh nhận được câu trả lời liền cẩn thận đem bánh ngọt bỏ vào hộp, nghĩ nghĩ rồi dùng sợi dây buộc lại, đẩy về phía Khương Hòa" Đây đều là của cô. "

" Thật tốt a. "

Khương Hòa nhếch môi, nghiêng đầu nhìn quanh nhà, sau đó tầm mắt rơi trên đỉnh ngọn đèn.

Lương Thực có thể tùy ý tiêu tán sự vui vẻ. Đùi, eo nhỏ trên đường khắp nơi đều có thể thấy. Ngay cả động tác vợ chồng thân mật cũng có thể công khai bày ra.

Nhị Nương sai rồi, bây giờ cái này mới được gọi là thịnh thế, đáng tiếc bầ ấy không thể thấy được.

Hứa Thanh cầm lon coca lắc lắc, đưa tới cho Khương Hòa" Kính thời đại này. "

" Kính thịnh thế. "Khương Hòa cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!