Chương 33: Các người thật hai

Trong phòng bao KTV mờ tối. Bánh ngọt bay loạn, mọi người cười vang, cùng với âm nhạc phát ra từ bốn phía. Ánh đèn đủ mọi màu sắc lập lòe, giống như quần ma vũ loạn (1).

Khương Hòa một mình lẳng lặng đứng trong góc, trong bóng tối, không ai chú ý tới cô. Cô ấy cầm bánh ngọt ăn từng miếng, thỉnh thoảng lại liếm kem trên miệng.

Rất lâu, tình hình chiến đấu bình ổn lại.

"Đồ ăn ngon như vậy tại sao lại ném đi?"

Nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, Khương Hòa nghĩ không ra, cho dù là địa chủ lão tài, tiền cũng là vất vả mới kiếm được.

"Bởi vì.. Đây là một trong những tác dụng của nó." Hứa Thanh lấy tờ giấy lau đi kem dính trên đầu, không biết phải giải thích như thế nào "Thích ăn lần sau tôi mua cho cô, chúng ta trốn ở nhà ăn, một chút chũng không lãng phí."

"..."

Khương Hòa yên lặng nhìn anh ta. Lại cúi đầu nhìn bánh ngọt vỡ nát trên mặt đất, từ trong lòng dâng lên một cỗ tâm trạng không nói lên lời.

Cô ấy bỗng nhiên hiểu rõ.

Cái gì gọi là thời thịnh thế.

Nhà cao tầng, còn có máy tính, điện thoại, đèn đỏ rượu xanh, đám đông và ánh đèn rực rỡ ban đêm. Dù khiến cô ngạc nhiên nhưng đó chỉ là phản ứng tự nhiên trước những thứ cô chưa từng nhìn thấy.

Hứa Thanh nói đây là thời đại tốt nhất, trước đây cô ấy không hiểu, nhưng bây giờ lại cảm nhận được một cách chân thực nhất. Lấy một loại hình thức hoang đường nhất để cảm nhận cái gì gọi là "Thịnh".

"Tôi vào nhà vệ sinh rửa một chút, cô cứ ngồi ở đây, sau đó chúng ta về nhà."

Hứa Thanh nhíu mày sờ sờ tóc, hướng Khương Hòa dặn dò một tiếng, bước đi được hai bước lại quay trở lại "Cô có muốn đi không?"

"Không cần"

Khương Hòa rầu rĩ lắc đầu, chọn một chỗ sạch sẽ để ngồi. Nhìn người cầm micro quỷ kêu đứng trước màn hình, không biết đang nghĩ gì.

"Người đẹp, Thanh ca đem cô bỏ ở đây?"

Qua một lúc, bên cạnh có một giọng nói vang lên, Khương Hòa nghiêng đầu nhìn, không để ý tới.

Hứa Thanh nói người này rất ghê tởm, không thể nói chuyện cùng hắn ta.

"Sạch như vậy, vừa rồi không chơi cùng với bọn họ?" Lượng Tử kinh ngạc nhìn trên người cô ấy. Tay từ trên vai của mình hất xuống một khối bánh kem, liền muốn quẹt sang Khương Hòa "Đến, cho cô một.."

Khương Hòa lắc mình tránh thoát, mắt lạnh nhìn anh ta "Làm gì?"

"Mọi người đều bẩn rồi, cô sạnh sẽ như vậy thật không tốt, đến.."

Tay Lượng Tử lại tiếp tục, lại bị Khương Hòa tránh thoát, chỉ có thể buông tha. Chỉ có thể đem kem trên tay lau trên ghế sô pha bên cạnh, cười nói: "Chỉ đùa một chút thôi, cô tên là gì?"

"Tôi không nên nói chuyện với anh." Khương Hòa nhíu mày, tìm một chỗ khác để ngồi.

"Tại sao lại không nên nói chuyện với tôi?"

"..."

Khương Hòa không nói.

"Hửm? Tại sao?" Lượng Tử có chút hứng thú tiếp tục hỏi, không cần nói, chắc chắn là Hứa Thanh dặn dò cô ấy. Chờ cô ấy nói xem Hứa Thanh đã nói như thế nào, anh ta liền có thể..

"Bởi vì anh rất nghê tởm." Khương Hòa chán ghét nhìn anh ta, cuối cùng cũng hiểu được Hứa Thanh vì sao lại nói anh ta rất ghê tởm.

Đã nói là không muốn nói chuyện cùng anh ta, vẫn cố tình lại đây làm phiền người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!