"Ăn no chưa?"
Hứa Thanh ngồi lưng dựa vào ghế, nghiêng đầu hỏi Khương Hòa.
"Không sai biệt lắm"
Khương Hòa sờ sờ bụng, cảm thấy vẫn còn có thể ăn tiếp, có điều người khác đều không ăn nữa, cô ấy cũng không tiện cúi đầu tiếp tục ăn.
Như vậy thật giống một thùng cơm.
Hứa Thanh gật gật đầu, sau đó quay sang Vương Tử Tuấn, nghĩ một lát bỗng nhiên cười "quá khứ thôi.. Bắt đầu từ đâu nhỉ? Tôi vẫn luôn không coi đây là chuyện gì."
"Vậy đây là gì?" Vương Tử Tuấn đau đầu, xem xét Lượng Tử nói: "Có phải cậu cũng nói đây không phải chuyện gì?"
"Đương nhiên rồi, đây gọi là việc gì, đã sớm qua rồi, tôi chỉ muốn thỉnh giáo Thanh ca một chút, kính một ly rượu, kết quả anh xem.." Lượng Tử cũng cười, nhìn Hứa Thanh.
"Hắc hắc, nhìn." Hứa Thanh nhún nhún vai, nghiêng đầu phi một ngụm "Tôi chỉ đơn thuần là nhìn cậu ta không vừa mắt, nhìn bộ dạng âm dương quái khí của cậu ta.. Tôi không có ý gì khác, đừng hiểu nhầm, chỉ là cực kì đơn thuần nhìn anh ta không vừa mắt, cái thứ gì."
"Ai ya, Thanh ca anh nhìn tôi không vừa mắt, đó không phải là.."
"Lần trước đánh cậu chưa đủ đau đúng không?"
Trên bàn cơm yên tĩnh trong phút chốc, những người nhàn rỗi đang nói chuyện cũng chú ý tới mùi thuốc súng bên này, sôi nổi nghiêng đầu nhìn qua.
"Tại sao lại giống như trẻ con vậy?" Vương Tử Tuấn bây giờ thực sự cảm thấy hối hận vì đem hai người này tụ họp ở một chỗ "Còn có, hai người đánh nhau khi nào vậy? Lần trước là khi nào? Thôi bỏ đi, hai người đừng nói chuyện nữa, Lượng Tử đi về chỗ của cậu đi. Chuyện hôm nay đều trách tôi, đừng nói nữa, để bạn gái tôi có thể qua sinh nhật này."
Lượng Tử nhìn Hứa Thanh không nói chuyện. Hứa Thanh rút ra một cái tăm, chầm chậm xỉa răng. Nếu không phải thứ rẻ tiền này tiến đến, anh ta nhìn cũng không buồn liếc nhìn lấy một cái. Nhỏ giọng hỏi Khương Hòa món nào ngon, món nào không ngon.
"Quay về, quay về, tôi còn phải ngồi ở chỗ này nữa." Vương Tử Tuấn thấy Lượng Tử đứng ở đó không nhúc nhích, lên tiếng thúc giục.
"Ài, cậu xem, chuyện này sảy ra, tôi chính là tới kính rượu, tại sao lại làm thành cái dạng này?" Lượng Tử giật nhẹ khóe miệng "Thanh Tử cùng tôi uống ly này, không có chuyện gì nữa."
"Không uống"
"Chậc.. Vậy tôi kính chị dâu một ly, chị dâu thật xinh đẹp.."
"Cô ấy không uống." Hứa Thanh ngẩng đầu "hơn nữa đây cũng không phải chị dâu của cậu, đừng tìm chết."
"Đúng, tôi không phải." Khương Hòa nghiêm túc gật đầu.
"Đừng nói chuyện cùng hắn ta, thật ghê tởm." Hứa Thanh dặn dò.
"..."
"Cậu bớt nói vài câu đi!" Vương Tử Tuấn tức giận, vẫn chưa xong?
"Lượng Tử cậu quay lại chỗ kia cho tôi!"
Thấy Lượng Tử quay về chỗ, Vương Tử Tuấn ngồi vào vị trí của mình, chép chép miệng "Đây gọi là có chuyện gì?"
Vốn dĩ dự định nắm tay, uống chén rượu, mọi người đều là anh em, kết quả lại làm thành cái dạng quỷ quái này.
"Khi nào thì đánh một trận rồi?"
"Là chuyện của trước đây rồi." Hứa Thanh thuận miệng nói "Nếu sớm biết hắn ta ở đây thì tôi đã không tới, nhìn mà buồn nôn."
"Nếu sớm biết hai người thành ra như vậy rồi thì tôi đã không gọi." Vương Tử Tuấn tức giận nói "Uống một cốc"
"Chuyện sớm đã qua rồi, chính là nhìn loại người như hắn ta không thoải mái, âm dương quái khí, cái mông thối." Hứa Thanh nói, rót một cốc rượu, cùng Vương Tử Tuấn chạm cốc "Bạn gái đâu? Bay rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!