Chương 28: Lần đầu tiên

Một đêm an ổn.

Ngày hôm sau, Khương Hòa lại thức dậy từ sớm, mở cửa luyện kiếm. Đây là điều mà cô đã đồng ý với Hứa Thanh, mở cửa để cho anh ta nhìn.

Tuy rằng Hứa Thanh vẫn chưa thức dậy, nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn tới cô.

Ở một thời đại xa lạ, thứ duy nhất có thể nương nhờ chính là võ nghệ của bản thân.

"Buổi sáng tốt lành a."

Lúc Hứa Thanh thức dậy rửa mặt, Khương Hòa đã vệ sinh cá nhân xong. Vài sợi tóc trên trán bởi vì rửa mặt mà vẫn còn có chút ẩm ướt, cầm túi thức ăn của mèo đổ vào bát của Đông Qua.

Tất cả đều tiến bộ theo chiều hướng tốt.

Nếu như bây giờ trên đường gặp phải sự kiểm tra, chỉ cần không giật não đột ngột, thì cơ bản đều có thể tránh thoát. Sẽ không bị coi là phần tử tình nghi..

Vốn dĩ đã có đặc quyền của phụ nữ, còn có cả nhan sắc. So với một tráng hán nhiều râu xuyên tới thì tốt hơn rất nhiều.

Hứa Thanh đánh giá, nếu người xuyên đến là Đại Đương Gia, một mặt râu quai nón, thân cao tám thước, một thân cơ bắp. Mang theo đại đao nấp trong hành lang, phỏng chừng đã bị Trình Thẩm hoặc một người nào đó báo cảnh sát ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Hình ảnh thật đẹp.

Đánh răng xong, súc miệng ùng ục nhổ ra một ngụm nước, Hứa Thanh lấy khăn lau một chút, thuận miệng nói: "Đại Đương Gia của các người trông như thế nào?".

"Cao hơn anh một chút."

"Có nhiều râu không?"

"Có.. Tại sao anh lại không mọc râu?"

"Bởi vì tôi là một tú tài, không phải là một lùm cỏ đại hán." Hứa Thanh nhún nhún vai, khẳng định tưởng tượng của mình là đúng. Quay người cầm chìa khóa và điện thoại chuẩn bị ra ngoài ăn sáng.

"Tú tài cũng sẽ mọc râu, chẳng lẽ.."

"Không có chẳng lẽ, tôi là một người đàn ông bình thường. Tôi còn có dao cạo râu, chính là chuyên môn dùng để cạo râu."

"Ồ."

"Điện thoại di động cho cô đâu rồi?" Hứa Thanh hỏi.

Khương Hòa từ trên người lấy ra chiếc di động: "Ở đây."

Dừng một chút cô ấy cúi đầu nói: "Hình như là hỏng rồi.."

"Không, là hết pin rồi, di động cần phải sạc điện."

Hứa Thanh một lần nữa quay lại phòng, lấy ra một cái sạc dự phòng. Dẫn Khương Hòa ra cửa, vừa sạc điện thoại vừa giúp cô ấy mở máy.

"Hôm nay là cuối tuần, cô có thể không cần phải làm việc, trò chơi có thể để sang một bên. Hãy mau học cách sử dụng điện thoại, nếu như lúc chúng ta không ở cùng nhau. Ví dụ tôi ra ngoài, cô lại nhìn thấy Sở mỹ nhân hoặc thứ gì đó, thì có thể dùng wechat gửi giọng nói cho tôi hoặc hoặc điện thoại cho tôi. Có thể kiếm tiền và tiêu tiền đều phải cùng tới cái này."

"Tiêu tiền?"

"Đúng, hai chữ này có biết không?"

"Túi tiền" Khương Hòa vẫn là nhận biết được không ít chữ.

"Không sai, đây chính là túi tiền của cô. Bây giờ ở bên trong không có, tôi chuyển cho cô một trăm, như vậy là cô có một trăm có thể tiêu rồi." Hứa Thanh chuyển cho Khương Hòa một trăm tệ, nói "đây coi như tôi cho cô vay tiền, đến lúc đó nhận được lương thì trả lại cho tôi."

Đối với việc vay tiền, từ trước đến nay Hứa Thanh là xin miễn cho kẻ bất tài. Chỉ có rất ít người có thể vay được tiền từ trong tay của anh ta. Mấy người đó bình thường cũng không cần phải vay tiền, cũng chưa từng vay. Mà người vay anh ta tiền lại không nằm trong số những người đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!