Chương 22: Không có mắt

Ban đêm, ánh sao sáng lấp lánh.

Tần Hạo ngồi dựa vào cửa sổ. Một thân cảnh phục chỉnh tề, nhìn qua sạch sẽ, lưu loát.

Sau khi làm vệc anh ta mới phát hiện lý tưởng và hiện thực cách nhau thật lớn.

Không có anh hùng giao đấu, bảo vệ quốc gia. Chỉ có những chuyện vụn vặt không đâu.

Cũng không có sự vệc chính khí, lẫm liệt nào. Anh ta nghiêng đầu nhìn mấy vị tiền bối trực ban cùng. Hai người ở bên xử lý lại văn kiện một bên phun trào nói gần đây gặp chuyện kỳ ba. Một người đang cầm bấm móng tay chỉnh sửa lại móng tay. Còn một vị trong tay cầm hồ sơ, chân vắt trên bàn lắc lư lay động.

Tần Hạo khó chịu kéo áo, vẫn luôn cảm thấy mình không hợp với nơi này. Sự thực cũng chính là như vậy. Nếu sư phụ của anh ta thấy được thì có trách hay không. Mỗi một người mới đều phải trải qua quá trình này.

"Việc làm tốt là được rồi, khó được nhàn rỗi một chút, ngồi thẳng như vậy cho ai nhìn?"

Lúc mới ra nhập vào ngành sư phụ đã nói như vậy.

"Có đói không? Cùng nhau gọi đồ ăn đi?" Đồng nghiệp họ Cố vừa xử lý xong một chồng văn kiện, ngẩng đầu mời.

"Gọi cái gì? Kim củng môn?"

"Được a, còn ai nữa? A Hạo cậu có đói không?"

"Tôi không phải là rất đói, cảm ơn." Tần Hạo lịch sự từ chối.

Bởi vì tùy lúc đều có thể sảy ra chuyện, phải ra ngoài, cho nên đại đa số mọi người đều gọi chút đồ ăn nhanh. Phương thức đơn giản mau lẹ. Thực tế nếu vận khí không tốt thì còn phải ăn trên đường đi. Đây cũng là sư phụ dạy anh ta.

Anh ta không thích ăn đồ ăn nhanh, cho nên lúc trực ban bữa tối đều ăn nhiều một chút.

"Hôm nay thật là nhàn rỗi a, không có việc gì để làm"

Nhìn bọn họ ở đó gọi đồ ăn. Tần Hạo từ cửa sổ nhìn ra chiếc xe cảnh sát đỗ ở ngoài, thuận miệng nói.

Lời vừa dứt, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

Thấy được ánh mắt của bọn họ nhìn lại. Tần Hạo có chút mờ mịt không hiểu, gãi gãi đầu "Sao vậy?"

Lão Cố cầm điệm thoại gọi món ăn nhếch mép, biểu tình quái dị "Dương Nhi không dạy cậu không được nói những lời như vậy?"

"Loại lời nào?" Tần Hảo có chút dự cảm không tốt.

Lời vừa dứt, điện thoại ở một bên vang lên, mấy người nhất thời cùng nhau than một tiếng.

"Đêm nay bận rộn cả đêm đi."

"..."

5 phút sau, Tần Hạo cùng Lão Cố đã lái xe ra ngoài. Đón ánh trăng thẳng tới khu vực có người báo án.

"Sau này ngàn vạn, ngàn vạn đừng ở trong cục nói "hôm nay thật nhàn rỗi a, hôm nay không có việc gì a" những loại tương tự như vậy. Nhớ kỹ, ngàn vạn không được nói."

Lão Cố một bên lái xe một bên dặn dò Tần Hạo.

"Tại sao?" Tần Hạo vẫn có điểm lờ mờ. Trực giác mach bảo anh ta lời vừa rồi đã phạm vào điều kiêng kị.

"Đây mẹ nó, là huyền học. Không thể giải thích rõ ràng được. Tóm lại nếu có người nói câu này thì chắc chắn cả ngày đừng mong được nhàn rỗi. Chắc chắn bận đến điên."

Lão Cố một mặt oán niệm "Gia hỏa Dương Nhi cũng không biết nói cho cậu một chút.."

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!