Chương 21: Tôi chỉ muốn học thần công

Hi vọng giàu nhanh chóng đã không còn.

Thực ra mà nói, đôi giày cỏ này nói nó trước đời Chu cũng đúng. Nói nó từ thời Khai Nguyên cũng đúng.

Nói cho cùng ai cũng không nghĩ rằng lịch sử cách hiện tại chỉ một lớp màng. Đâm thủng rồi thì rơi ra một người.

"Nghe nói người chơi máy tính nhiều sẽ biến thành ngốc. Con ít chơi máy tính một chút, ra ngoài nhiều một chút."

Hứa Văn Bân lười để ý đến anh ta. Đứng dậy ra ngoài.

Cầm một đôi giày cỏ rách nói là đồ cổ thời Đường. Tại sao không nói là Lưu Bị bện ra đôi giày đó?

"Ai ya, ba thử nhìn cẩn thận một lần xem sao." Hứa Thanh chưa chết tâm "Xem xem có thể làm được đồ cũ gì hay không.."

"Ồ, con làm cũ là có thể thành đồ cổ? Nhìn con xem con.. Không phải ta nói con.. Có thể làm việc nghiêm chỉnh hay không?"

Hứa Văn Bân trong lòng khó chịu. Đưa tay dùng sức chỉ chỉ anh ta: "Đừng cả ngày suy nghĩ có với không cái gì. Học tâpTần Hạo đi có được không?

Lão Tần đến Xuyến Môn nói Tiểu Hạo làm cảnh sát rồi. Hỏi con làm gì, Ta không có mặt mũi mà nhắc đến."

"Nghề tự do, nghề tự do." Hứa Thanh thu lại đôi giày cỏ. Cái này không thể để Khương Hòa nhìn thấy. Nếu không sẽ nghĩ anh ta bị biến thái.

"Tự do.. Cái rắm."

Hứa Văn Bân cao giọng nói ra hai từ. Đưa mắt nhìn cửa phòng để đồ, sau đó giọng lại nhỏ xuống, thanh điệu nhỏ lại như trẻ con.

"Nếu không phải con đã lớn rồi, ta nhất định sẽ lấy cái gậy cho con một trận.."

Nói xong hứa Văn Bân quay đầu nhìn một vòng. Không có gậy, sau đó thuận tay cầm lấy cây kiếm để ở sô pha "Tự do còn lấy một đôi giày rách giả tạo? Đây có phải là.."

Giọng nói bỗng dừng lại. Hứa Văn Bân giống như vịt bị nắm yết hầu. Lăng lăng nhìn cây kiếm trên tay mình.

"Đồ chơi, mua đồ chơi!"

Hứa Thanh một phen đoạt lấy, cười ha ha nói: "Chỉ là chơi một chút.. Làm gì có cổ vật nào."

Nếu kiếm bị lão đầu tử đem đi mất. Khương hòa có thể không tức giận sao. Đây là thứ mà cô ấy ăn cơm cũng đem theo.

Hứa Văn Bân tháo xuống mắt kính lấy tay nhào nặn mắt, lại đeo lên lần nữa. Nhìn kiếm trên tay Hứa Thanh không buông.

".. Con đưa cho ta."

"Không đưa." Hứa Thanh lắc đầu.

"Có đưa hay không?"

".. Được được được, đưa cho người nhìn một chút."

Hứa Thanh nhún nhún vai, cố giả vờ bình tĩnh đưa kiếm cho Hứa Văn Bân.

Không có lý nào mà giày cỏ không phải đồ cổ, kiếm lại là đồ cổ.

"Không phải thực sự là đồ cổ đi? Người thử đánh giá xem?"

"..."

Hứa Văn Bân không lên tiếng. Biểu tình ngưng trọng nhìn từ phần thân đến phần chuôi kiếm. Sau đó từ từ rút kiếm ra.

Thân kiếm từng chút một hiện ra trước mắt. Hứa Thanh không khỏi ngừng thở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!