Chương 2: Đây Chỉ Là Một Sự Hiểu Lầm

"Khụ.. Cái kia.. Cô nói cô đến từ nơi nào?". Anh ta nhìn chiếc phi tiêu sắt khảm trên tivi. Đến từ đoàn xiếc Ngô Kiều?

Chú Triệu lớn tuổi như vậy, có khả năng không chịu nổi một kiếm.

"Vừa rồi những người đó.. Đi ra bằng cách nào?".

Người con gái, giống như một con thỏ bị kinh ngạc. Tất cả những gì sảy ra trước mặt đều vượt qua phạm vi sự hiểu biết của cô.

"Còn có, ngươi nói chuyện cùng với ai?"

"Tôi.."

Hứa Thanh nhìn người con gái đứng ngoài cửa, quần áo thô, giày rơm, một tay cầm kiếm, một tay cầm vỏ bao. Một ý tưởng lớn mật dâng lên trong lòng anh ta.

Không thể nào..

Cho dù đến từ đoàn xiếc ngô kiều, thì cũng sẽ không ăn mặc như vậy chứ!

Lại càng không tùy tiện ném phi tiêu vào tivi của người khác, một lời không hợp liền rút kiếm.

Giày rơm còn lộ đầu ngón chân, cô ấy đền nổi không?

"Cái kia.. Trước tiên cô thu hồi kiếm lại đã, tôi là người tốt. Vừa rồi còn cho cô mượn ô nữa mà". Anh ta dùng mũi chân đá đá chiếc ô đang dựng ở bên cạnh, ý đồ trấn an cô gái.

Cô gái liếc nhìn chiếc ô, lại nhìn anh ta, sau đó lại nhìn chiếc tivi đã muốn hỏng ở bên kia. Cân nhắc một chút, sau đó từ từ bỏ trường kiếm vào vỏ bao, tạo ra một âm thanh nhỏ, làm Hứa Thanh nhếch miệng cười.

Tuyệt đối là một gia hỏa.

"Cô tên gì, từ đâu đến?"

"Khương Hòa, đệ tử Diêm Bang"

"A ha, Giang Hà.. Cái tên nghe thật cao hứng." Hứa Thanh cười haha nói: "Cô.. Cái này.. Diêm Bang rất lớn phải không? Ở nơi nào vậy?"

Hứa Thanh mấy lần nghe cô nhắc tới Diêm Bang, âm thầm đoán đây là một đoàn đội rất lớn.

"Cô Tô Diêm Bang, ngươi không biết?" Khương Hòa nhíu mày, lại liếc mắt đánh giá lại căn phòng một lần, không khỏi cắn môi.

Xong rồi, cho dù không hỏi thăm cũng biết nơi này rất xa quê hương.

"Chưa từng nghe nói đến, cô có muốn.. uh.."

Hứa Thanh rối rắm, cô gái nhỏ này trên tay mang theo hung khí, để cho cô ấy vào hay là lừa cô ấy ra ngoài rồi đóng cửa lại báo cảnh sát?

Anh ta còn đang ngẩn người, uống coca, cho mèo ăn, ngày trôi qua thoải mái, dễ chịu. Bỗng nhiên bị người hủy đi tivi, kẻ đầu sỏ gây nên còn cầm kiếm đứng ở ngoài cửa.

Việc tốt khó làm, người tốt khó làm.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trầm mặc một lát, Hứa thanh lại liếc mắt nhìn lại một lần những ngón chân lộ bên ngoài đôi giày rơm của cô gái. Còn có quần áo ướt đẫm, tóc bị mưa dính ở một chỗ. Cắn răng một cái rồi lùi lại hai bước.

"Nếu không trước tiên cô cứ vào nhà, đứng ở đó nếu bị người khác nhìn thấy.. Tay cầm hung khí.. Đối diện chính là đồn công an."

Anh ta khoa tay múa chân, cũng không biết cô gái này có hiểu được lời anh ta nói hay không.

Dù sao thoạt nhìn cũng không giống người bị bệnh thần kinh.

"Tốt nhất là đóng cửa lại, đúng.. Tôi là người tốt, có thể giúp cô, cô có vấn đề gì thì có thể nói với tôi."

"Tôi muốn về nhà"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!