Sự việc quỷ nháo này đã lên báo buổi sáng ở Giang Thành.
Bảng điều khiển ở trên đường quay được video so với video lúc trước Hứa Thanh quay được càng đáng kinh ngạc hơn. Một bóng dáng đen tuyền quỷ mỵ chợt lóe qua. Thỉnh thoảng còn lui thành một đoàn hoặc là bay lên đầu tường, dẫn tới sự chú ý.
Buổi tối người đi dạo ở bên ngoài đã ít đi rất nhiều. Buổi tối cảnh sát sẽ đến đây tuần tra.
Vì một mục đích bảo hộ nào đó, nửa tháng gần đây Hứa Thanh không đưa Khương Hòa ra ngoài, để cô ấy trốn ở nhà. Hiện tại đã qua hơn nửa tháng, tin tức mới dần dần lắng xuống.
"Nghiệp chướng a.."
Vừa ăn vừa cầm điện thoại xem tin tức của Giang Thành, Hứa Thanh không ngừng lắc đầu cảm thán.
Có người nói là động vật ở vườn bách thú nào đó chạy ra ngoài. Có người còn nói là thật sự có quỷ. Có người tinh thần nhiệt huyết, xông ra nữ quỷ bala bala..
Cũng may bây giờ là thời đại xã hội văn minh, người trẻ tuổi đều không mê tín. Nói không biết là gia hỏa nào đau trứng, giả thần giả quỷ để thu hút sự chú ý của mọi người. Còn có người cắt ảnh màn hình ra phân tích..
Trừ điều đó ra, chính là tự do dân chủ văn minh và hài hòa.. Đều sao chép và sàng lọc.
"Các người ở đây đều giống như vậy.. Giống như ngồi nhà lao?"
Khương Hòa ăn cơm, buồn miệng nói, qua hơn một tháng quan sát cô thấy Hứa Thanh ngoại trừ lúc đi ra ngoài mua thức ăn hoặc là buổi sáng ra ngoài đi dạo hóng gió, những thời gian khác đều ngồi chồm hổm ở trong nhà. Không làm gì khác.
"Đương nhiên không phải, cái này gọi là" Trạch "Hứa Thanh chỉ chỉ chính mình" trạch, trạch nam. "
"Một loại nghề nghiệp?"
"Không, một cách sống."
"Không hiểu." Khương Hòa lắc đầu. Tuy rằng cô ấy rất nỗ lực học tập, nhưng lại không thể nào hiểu được.
Từ Đường đến Tống, lại đến Nguyên Minh, đến bây giờ. Thế giới phát triển tuy rằng đã tìm hiểu, nhưng chỉ là khái niệm rộng lớn phù phiếm. Cuộc sống thực, cô ấy vẫn là một người cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Giống như một người mù.
"Chính là tôi có thể lựa chọn đi ra ngoài, cũng có thể chọn ở trong nhà, ra ngoài đi dạo rất mệt.. Cho nên nằm ở trong nhà.. Giống như ông chủ, ngày ngày không có việc gì ở nhà nuôi chó, mèo." Hứa Thanh nêu ví dụ.
"Không phải giống."
"... "
"Tôi muốn ra ngoài đi lại." Khương Hòa mở miệng.
Cứ ở nhà chờ đợi như vậy, cô ấy không cách nào học được cách sống. Mỗi ngày đều giống như sủng vật được nuôi ở trong lồng. Giống như Đông Qua.
"Ra ngoài đi lại?" Hứa Thanh hỏi ngược lại.
"Phải"
"Cô muốn nói là.. Rời khỏi nơi này?" Anh ta biết cái "đi lại"này không đơn thuần là ra ngoài đi dạo một vòng.
Khương Hòa hạ ánh mắt xuống, im lặng một lát sau đó gật đầu.
"Đừng nói đùa nữa, đi rồi thì cô có thể làm gì? Những cái khác trước tiên không nói, ăn, mặc, ở, đi lại. Mặc thì cô có thể không thay đồ, đi bộ cô có thể đi bằng 2 chân, ở thì sao? Trèo vào phòng của người khác để ngủ? Ăn thì sao? Hửm?"
"Ta..." Khương Hòa há mồm, nhưng lại không thể phản bác.
"Đi cướp? Hay là đi ăn trộm?" Hứa Thanh buông đũa xuống nhìn Khương Hòa.
Anh ta có thể cho Khương Hòa chút tiền, cô ấy cũng đã học được cách ăn cơm ở quán. Nhưng một người không có mánh khóe mưu sinh, sẽ có lúc tiêu hết.
Đến lúc đó sẽ đi vào ngõ cụt, ngoài không phạm pháp thì cũng chỉ có thể kỳ vọng vào những người hảo tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!