Đợi sau khi ăn xong bữa tối, bóng đêm đã bao trùm.
Hứa Thanh không giống như lần trước, lập tức đưa Khương Hòa quay về. Hai người trên đường đi dạo, tản bộ cho tiêu thức ăn.
"Qua đây, cô đừng nói chuyện."
Đi qua một điểm giao thông công cộng Hứa Thanh đột nhiên dừng bước chân, chỉ chỉ một chiếc xe vừa đi tới nói: "Đừng hoảng a, đi theo tôi."
Anh ta chỉ là dặn dò một câu. Thực ra Khương Hòa biểu hiện không tồi, không có giống như trong tưởng tượng nhìn thấy cái gì lạ là hành động. Có gì hoài nghi đều giấu ở trong lòng, đợi đến lúc thích hợp mới mở miệng hỏi.
Khương Hòa theo ánh mắt anh ta nhìn lại, xe giao thông công cộng đã chạy đến bên cạnh. Cửa tự động mở ra. Hứa Thanh cầm túi bước lên xe. Khương Hòa liền cất bước lên theo. Nhìn Hứa Thanh từ từ tiến vào, sau đó đi về phần đuôi xe ngồi xuống.
Cửa xe đóng lại, lại chậm rãi khởi động, đi về phía trước.
"Cái xe này có phải rất ổn định hay không?"
Hứa Thanh tựa vào chỗ ngồi, dựa vào cửa cùng Khương Hòa nói nhỏ.
"Ừm"
"Tôi còn tưởng rằng cô sẽ thấy kinh ngạc một chút, một bộ dáng thật bình thản a."
"Ta đã từng ngồi xe ngựa rồi."
Khương Hòa ở bên ngoài kiên quyết chấp hành ít nói chuyện, giải thích một chút liền đem ánh mắt hướng ngoài cửa sổ. Cảnh phố về đêm xẹt qua trước mắt. Chỉ ngồi một lát mà đã cho cô rất nhiều sự kinh ngạc.
Ngồi xe vào ban đêm cũng không có mấy người, tốp 5 tốp 3 hành khách, hoặc là ngồi nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là cúi đầu nghịch điện thoại. Xe công cộng chạy một lúc lại dừng, người lên người xuống.
Hứa Thanh vốn dĩ chỉ định đem khương Hòa đi trải nghiệm một chút cảm giác ngồi xe. Không có bất cứ mục đích nào khác cũng không biết là muốn đi đâu. Lúc xe chạy qua một cây cầu, nghĩ nghĩ một chút kéo Khương Hòa đứng lên.
"Đây Là Lan Giang".
Gió buổi đêm hiu hiu, thổi bay góc áo của hai người, xa xa truyền đến tiếng nước sông chảy qua.
Phản chiếu ánh trăng có thể nhìn thấy mặt sông lấp lánh.
Hứa Thanh giơ tay chỉ chỉ mặt sông, quay đầu hướng khương Hòa cười nói: "Thời đại của các cô buổi tối chắc trời rất tối, bây giờ không giống nhau, như vậy gọi là cảnh đêm thành thị hiện đại."
Buổi tối cuối tuần, trên mặt sông gió êm sóng lặng. Xa xa khách du lịch trên bờ kè sông, hai người đứng ở mép cầu Lan Giang nhìn về phía đó. Đèn neon ở hai bên sông Lan Giang nở rộ. Các kiểu kiến trúc đủ hình dạng và ánh sáng phản chiếu từ các tòa nhà giống như men màu, sáng lạn và lộng lẫy.
Khương Hòa nhịn không được bước về phía trước một bước. Hơi hơi ngửa đầu, mắt hơi nheo lại, đưa tay đỡ ở lan can nhìn lên khoảng không xuất thần.
Cho dù Hứa Thanh nói đây là Thần Quốc, cô ấy cũng sẽ không cảm thấy nghi ngờ.
"Một ngàn hai trăm năm, biển cả biến ruộng dâu".
Hứa Thanh gắt gao nắm chặt quần áo trên người để ngăn cản cái lạnh mà gió đêm mang lại, trên mặt đem theo nụ cười. Rất vừa lòng đối với biểu hiện của Khương Hòa.
"Đây.. Thật sự là hơn một ngàn năm sau sao?" Khương Hòa ngửa đầu nhìn xa xa, nhẹ giọng hỏi.
Chỉ là ngàn năm, thế giới đã biến thành một bộ dạng khác.
"Lịch sử cô đã xem được hơn một nửa rồi, chắc là có đáp án của mình rồi."
"..."
Tiếng sóng từ xa xa truyền tới. Hứa Thanh quay đầu nhìn Khương Hòa, dưới ánh trăng người con gái này mặc quần áo hiện đại, nhưng khí chất của cô ấy cùng với xung quanh không lại không ăn khớp với nhau.
Lấy điện thoại ra lại chụp cho cô ấy một bức ảnh. Anh ta hướng tầm mắt đến ánh đèn xa xa nói: "Tuy rằng thân phận rất khó làm, nhưng quay.. Cô chắc là sẽ không thể quay về được nữa, tìm biện pháp khó khăn hơn nhiều, hãy ở lại đây đi, cũng thực sự rất tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!