Chương 11: Không Có Tương Lai

Khương Hòa ở bên ngoài vẫn thật sự rất nghe lời.

Tránh được một kiếp bị thăm dò theo dõi.

"Cái này được gọi là đèn xanh đèn đỏ, đèn đỏ sáng lên đại biểu không được đi, đèn xanh mới được đi qua."

Hứa Thanh ra hiệu đèn giao thông tầm cao, tiếp tục phổ cập: "Đây cũng là luật pháp, nếu như không tuân thủ, những chiếc xe đó sẽ rất nguy hiểm, và còn xúc phạm luật pháp. Cô phải nhớ thật kỹ."

Một cao một thấp đứng dưới đèn đường giao thông ngẩng đầu, ước tính thời gian. Vẻ mặt nghiêm trọng.

Thật giống như hai người ngốc.

Đối với một người không có việc gì, ngày ngày nhàn rỗi, ru rú ở nhà như Hứa Thanh mà nói. Cho dù không đem người cổ đại đi phổ cập, hay là cùng một cô gái đi dạo thì cũng thật thú vị.

Đem theo Khương Hòa đi dạo ở ven đường một vòng. Một chút tâm tình khẩn trương của lúc trước cũng từ từ được thả lỏng.

Khương Hòa thành thành thật thật đi ở một bên, im lặng đánh giá thế giới này. Tất cả những đồ vật trên đường đều rất hiếu kì. Đèn đường chuyển sang màu xanh, các cửa hiệu ở ven đường. Thậm chí ô tô phát ra âm thanh cô ấy đều hướng tầm mắt nhìn.

"Thích cái nào?"

Hứa Thanh không quên chuyện dây buộc tóc lúc trưa. Dừng trước một cửa hàng nhỏ ở đường sắt, nhìn một lượt những vật nhỏ ở bên trên, hướng Khương Hòa hỏi: "Còn những cái này.. Có thích không?"

Anh ta thuận tay cầm lên một chiếc khuyên tai lông xù, định giúp Khương Hòa đặt lên thử thử, nghĩ một chút lại bỏ xuống. Chỉ nâng tay biểu đạt ý tứ.

Một hình tượng thật đơn thuần, chỉ là không phát ra tiếng động, cô ấy đã trở thành một người hiện đại. Không thích dùng những thứ trang sức thêu gấm thêu hoa.

Khương Hòa vẫn như cũ không nói tiếng nào, liếc nhìn trang sức trên tay anh ta một cái, sau đó đem ánh mắt di chuyển về phía quầy hàng. Cẩn thận đánh giá từng vật phẩm.

Chờ đợi một lát, Hứa Thanh nhìn trúng một cái vòng màu lam, bên trên có hai con bướm nhỏ nhắn tinh tế, thấy Khương Hòa chỉ là nhìn mà không có động tác nào. Liền nhích lại hỏi chủ quầy giá tiền, sau khi quét mã tính tiền liền đưa tới trước mặt Khương Hòa.

"Lấy cái này đi, buộc tóc rất tốt."

"..."

Khương Hòa nhìn lướt qua, đưa tay ra thử kéo một chút liền hiểu được cách sử dụng, trực tiếp đem buộc sau đầu.

Tóc dài buộc lại so với lúc đầu tóc xõa ra kém đi một chút mềm mại đáng yêu, nhiều thêm một chút già giặn, Hứa Thanh không tự chủ được lại liếc mắt nhìn một cái. Quay người tiếp tục đưa cô ấy đi về phía trước.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, người trên đường càng lúc càng nhiều. Hứa Thanh nói chuyện cũng ít đi rất nhiều. Quẹo vào một quán cơm bình dân, cùng Khương Hòa ngồi vào một góc. Gọi ông chủ mang cho hai phần bánh, và một đĩa dưa leo.

Bánh nướng ở Giang Thành rất đặc sắc, bánh được chia ra rất tinh tế, được nướng cùng mầm đậu, cũng có thể được cho thêm đậu hoặc chút đồ ăn, có điều mầm đậu được nướng lên là hương vị ngon nhất, rất thơm.

Loại cửa hàng nhỏ này hương vị là thuần túy nhất, hơn nữa thành phần đầy đủ.

Hứa Thanh ăn từ khi học trung học đến bây giờ sau khi đã tốt nghiệp, thỉnh thoảng vẫn đến để ăn một chút.

"Đây chính là nơi ăn cơm, bữa trưa cũng là được mua từ chỗ này. Còn có đưa cơm ngày hôm qua nữa, cũng là người đó.. Sau khi mua từ chỗ này sẽ đưa đến nhà của chúng ta, tôi sẽ đưa tiền cho anh ta."

Tiếng nói chuyện trong cửa hàng huyên náo, Hứa Thanh lui ở một góc nhỏ giọng nói chuyện cùng Khương Hòa.

Ngồi dựa vào song cửa, Khương Hòa đem ánh mắt hướng ra ánh đèn rực rỡ bên ngoài không phát ra âm thanh, trên mặt biểu tình phức tạp.

Người trên đường đi tới đi lui, ánh đèn neon lập lòe, xe cộ lưu thông trên đường. Tất cả đều lạ lẫm như vậy.

Cô ấy với nơi này hoàn toàn không hợp.

Nhận thấy cảm xúc của Khương Hòa sa sút, âm thanh của Hứa Thanh dần dần giảm xuống, sau đó thì không nói gì nữa, dựa vào sau ghế nhìn nữ hiệp ở ghế đối diện.

Nếu như thật sự không thể quay về, một người cô độc ở thế giới này, không có hộ khẩu..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!