20.
Sáng sớm Lục Diệc Chu đã hào hứng dẫn tôi ra ngoài, nói muốn tạo cho tôi một niềm vui bất ngờ.
Nhìn chiếc sofa sang trọng trước mắt và còn có bảy tám cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, tôi có chút không hiểu nổi chúng tôi đang làm gì ở đây. Tuyển tú?
"Đứng ngốc cái gì vậy, em chọn quần áo đi!"
Làm nửa ngày tôi mới hiểu được hoá ra mấy cô gái này là người mẫu thử quần áo của tôi. Tôi thích bộ quần áo nào cũng không cần tự mình thử để cho các cô ấy mặc cho tôi xem là được.
Thật là một nhà tư bản vạn ác này!
Bọn họ thực sự ước gì có thể nhờ người khác ị giúp mình!
"Mấy bộ đồ vừa mới thử ngoại trừ bộ màu hồng nhạt kia, còn lại toàn bộ gói lại."
Tôi đè tay Lục Diệc Chu lại:
"Tôi không phải đi theo bảo vệ anh sao? Mấy bộ vừa rồi mặc đều là lễ phục, ăn mặc như vậy làm sao đánh nhau hả?"
Lục Diệc Chu ghé sát vào tôi, dùng giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai tôi:
"Chuyện này là để làm rối loạn tâm trí của mọi người…"
Tôi thực sự hoang mà, trong lòng cô gái nào lại không có giấc mơ công chúa chứ?
Nhìn những chiếc váy đính ngọc trai kim cương và các loại trang sức lộng lẫy này, tôi cảm giác như mình đang mơ.
"Những bộ đồ này đều là tặng cho tôi sao?"
Lục Diệc Chu nhướng mày, nụ cười mang theo ba phần xấu xa.
"Đây là cho em mượn, em phải ăn mặc thật cẩn thận nếu em làm hỏng sẽ phải bồi thường tiền đấy."
Toi hít ngược một hơi khí lạnh, tay run rẩy tiện tay chỉ vào chiếc váy đuôi cá màu đen:
"Cái váy đó bao nhiêu tiền?"
Chị gái xinh đẹp đứng bên cạnh lập tức ngồi xổm xuống trước mặt ta nhẹ nhành trả lời:
"Thưa quý Khách, cái váy kia giá hai mươi tám vạn tám."
Tôi nằm ngửa ra sau, tuyệt vọng nhìn Lục Diệc Chu:
"Tôi có thể không mượn được không?"
Lục Diệc Chu lộ ra một nụ cười tàn nhẫn:
"Không thể. Làm bạn nữ đồng hành của anh, thì tuyệt đối không được làm anh mất mặt."
Trợ lý quản gia đặt túi lớn túi nhỏ vào phòng tôi, còn tri kỷ đính kèm cho tôi một danh sách giá trị của các vật phẩm.
Tôi tuyệt vọng lật qua danh sách dài hai mét này, số tiền trên đó quả thực rất kinh người.
Cái kẹp tóc giá hai mươi nghìn tệ, chiếc nhẫn giá ba trăm năm mươi nghìn tệ, khăn lụa giá hơn tám nghìn tệ, vòng tay một trăm chín mươi nghìn tệ.
Cái gì? Chiếc vòng cổ này lại có giá tận ba trăm hai mươi vạn!
Tôi run rẩy kéo danh sách đến dòng chữ cuối cùng, đó là một con số khiến tôi vô cùng hoảng sợ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!