13.
Dưới sự tuyên truyền của đám Tề Vân Thanh tin tức Lục Diệc Chu mời được một võ lâm cao thủ rất nhanh nổi lên như một trận gió trong giới. Bởi vì Tề Vân Thanh miêu tả quá mức khoa trương nên tất cả mọi người nghe được nhưng chỉ coi đó như chuyện cười.
Rất nhiều người tò mò muốn Lục Diệc Chu dẫn tôi đi biểu diễn một chút nhưng tất cả đều bị Lục Diệc Chu từ chối.
Gần đây không biết anh ấy bận rộn cái gì, mỗi ngày chỉ ở nhà và công ty hai điểm một đường.
Tôi thì lăn lộn trong đội an ninh như cá gặp nước.
"Chú Phát, chị Mãn, đến đây, em vừa mới mua hoa quả."
Tôi và bố tôi đang nằm ngửa trên ghế trong vườn, trên bàn bày đầy hoa quả đã cắt sẵn.
Đội trưởng đội an ninh gần bốn mươi tuổi đang ân cần đấm chân cho bố tôi.
Nghe nói ngày tôi đi theo Lục Diệc Chu ra ngoài, bố tôi đã một chọi năm mươi.
Một người đã đánh toàn bộ đội an ninh làm họ nằm im tại chỗ còn có vài người quỳ xuống, khóc lóc muốn làm đồ đệ cho bố tôi.
"Chị Mãn."
Đội trưởng đội bảo an cẩn thận quay đầu nhìn xung quanh.
"Nghe nói thiếu gia gần đây quá mức quan tâm đến chị đã khiến cho Lâm tiểu thư chú ý."
"Lâm tiểu thư là ai?"
"Lâm tiêu thư là thiên kim của công ty kinh doanh trang sức Lâm thị. Cô ấy đã theo đuổi thiếu gia rất nhiều năm và luôn mong muốn thúc đẩy việc hôn nhân giữa hai nhà."
Tôi ngồi dậy vì xúc động.
"Thật sao? Cô ấy có thể giống như trên TV sẽ ném cho tôi một tấm chi phiếu và sau đó bảo tôi rời khỏi Lục Diệc Chu hay không?"
Bố tôi cũng rất kích động cùng tôi liếc mắt nhìn nhau một cái, ở trong đôi mắt đó tôi thấy được khát vọng tự do giống như tôi.
Đội trưởng đội an ninh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
"Không loại trừ khả năng này. Hơn nữa tính tình vị Lâm tiểu thư kia cũng không được tốt lắm. Chị Mãn, chị phải cẩn thận một chút."
Tôi đã chán ngấy cuộc sống mỗi ngày ăn uống vui chơi với một đống người quỳ nói chuyện với tôi rồi!
Chờ đã, vậy đã đủ chưa nhỉ?
14.
Tôi và bố tôi ôm khuôn mặt sầu khổ ngồi trong phòng ngẩn người, bố tôi ngập ngừng mấy lần không nói nên lời.
"Con gái à, cuối cùng bố cũng hiểu tại sao thời cổ đại lại có nhiều trẻ con nhà nghèo khóc lóc đòi đi làm người hầu cho nhà giàu như vậy."
Trong lòng tôi có nỗi ưu sầu gật gật đầu, nghĩ đến những ngày tốt lành như vậy sắp kết thúc, tôi không khỏi buồn bã bi thương.
"Đinh linh linh."
Điện thoại di động mới nhất mà quản gia đưa cho tôi vang lên, tôi vội vàng nhận điện thoại.
"Trần Tiểu Mãn, chuẩn bị một chút đi theo tôi ra ngoài một chuyến."
"Vâng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!