Những câu sau đó tôi hoàn toàn không nghe rõ nữa.
Tôi liên tục bấu tay mình để không ngất đi.
Tôi là trẻ mồ côi.
Ba mẹ tôi ch\ết đuối khi cứu ba cô bé vị thành niên từng tham gia hội nhóm t"ự s"á;t.
Bỏ lại đứa bé ba tuổi là tôi và bà ngoại đã năm mươi.
Ngày đưa t; ang, không một ai từ ba gia đình đó đến.
Thậm chí họ còn đồn rằng ba mẹ tôi tự nguyện, không ai nhờ vả.
Lúc đó tôi chưa hiểu cái gì gọi là cái ch"ết,
Chỉ biết những đứa khác có ba mẹ, còn tôi thì không.
Có lần, tôi níu tay bà hỏi khẽ:
"Bà ơi, con gọi bà là mẹ được không? Tụi kia ai cũng có mẹ hết."
Đó là lần duy nhất tôi nhớ bà ôm tôi khóc nức nở.
Từ đó, bà như gà mẹ che chở cho tôi lớn lên khỏe mạnh và lạc quan.
Ra khỏi phòng bác sĩ, tôi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng:
"Bà ơi, bác sĩ kê thuốc rồi, lát con dạy bà cách uống."
Bà nắm tay tôi, tay bà chai sần thô ráp làm tôi muốn bật khóc.
Tối đó, tôi và bà nằm cạnh nhau.
"Diệc Diệc à, đời ai cũng có sinh lão bệnh tử. Nếu một ngày bà không còn nữa, con phải sống vui vẻ như bây giờ."
Bà nuôi tôi từ bé, sao không nhìn ra được tôi đang gồng mình?
"Bà ơi, dì con đã liên hệ bệnh viện tốt nhất ở Giang Thành rồi. Mai mình đến đó khám, điều trị sẽ tốt hơn nhiều…"
Bà vỗ nhẹ tay tôi:
"Diệc Diệc, yên tâm, bà nhất định sẽ chữa trị. Mẹ con mất sớm, bà còn phải sống thêm vài năm để bế cháu ngoại chứ!"
Tôi biết, trên đời này, người bà lo nhất chính là tôi.
"Diệc Diệc, bà chỉ mong thấy con tìm được một bến đỗ hạnh phúc. Như vậy bà có ra đi cũng nhắm mắt yên lòng.
Diệc Diệc của bà xứng đáng với người đàn ông tốt nhất trên đời."
Lời bà suýt làm tôi không cầm nổi nước mắt…
Reng reng reng…
Là Lục Quang Tễ gọi. Nhìn đồng hồ đã chín giờ tối.
Tôi ra ban công nghe máy.
"Lục tổng, xin lỗi, hôm nay tôi không đến được. Nhà có chút việc. Ngày mai tôi cũng cần xin nghỉ. Nếu ảnh hưởng đến công việc, tôi có thể từ chức."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!