Chương 7: (Vô Đề)

Tiểu Hoa cũng không nhịn được nữa:

— "Từ Lan, mình đang nói chuyện với Diệc Diệc, liên quan gì đến cậu? Cậu làm ơn bớt tồn tại một chút được không?"

Con rối số 1 lập tức nhảy dựng lên:

— "Trương Tiểu Hoa, cậu nói chuyện với Lan Lan kiểu gì vậy? Không nhờ cô ấy, bọn cậu được ăn ở nơi sang trọng thế này à?"

Con rối số 2 tiếp lời:

— "Đúng đấy, Lan Lan bỏ tiền đã nhiều rồi mà còn không bịt nổi cái mồm các cậu sao?"

— "Đủ rồi!"

Thầy Trương nghiêm mặt:

— "Chúng ta đã thống nhất chia tiền đều từ trước. Lòng tốt của bạn Từ Lan chúng tôi xin nhận, nhưng không cần đâu."

Từ Lan nhếch mép, nụ cười lạnh tanh:

— "Thầy Trương, thầy có biết bữa nay mỗi người tốn bao nhiêu không? Trần Diệc Diệc là đứa mồ côi đấy, liệu có đủ tiền trả không?"

^^

Đôi mắt lạnh lùng của Lục Quang Tễ lập tức nhìn chằm chằm vào Từ Lan:

— "Đến ăn ở nhà mình mà còn phải trả tiền sao?"

Từ Lan trợn tròn mắt nhìn anh:

— "Anh… anh nói gì cơ?"

Rồi quay sang tôi, giễu cợt:

— "Trần Diệc Diệc, chẳng lẽ cậu kiếm đâu ra một tên thần kinh làm bạn trai à?"

Sắc mặt Lục Quang Tễ càng trở nên điềm tĩnh:

— "Vị hôn phu của cô tên gì?"

Từ Lan khinh khỉnh đáp:

— "Lý Kiệt, sao? Anh định đuổi việc anh ấy chắc? Anh tưởng Tinh Xán là công ty nhà anh chắc?"

Thì… đúng là công ty nhà anh ấy thật.

Lục Quang Tễ rút điện thoại:

— "Tống Phi, bên cậu có phó giám đốc tên Lý Kiệt phải không? Báo với anh ta khỏi cần đi làm nữa, cứ theo luật mà đền bù."

— "Lý do?"

Anh liếc nhìn tôi một cái:

— "Vì bạn gái anh ta khiến bạn gái tôi không vui."

Chuẩn! Muốn đổ vạ thì chỉ có tổng tài nhà mình là đỉnh nhất!

30.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!