Tôi cầm phiếu ăn lên tầng 2, bắt đầu bữa tiệc "chén sạch".
Đang ăn, một nhân viên phục vụ đẩy xe đến, đưa cho tôi một ly kem:
— "Chào cô, đây là món đặc biệt của nhà hàng chúng tôi…"
"Reng reng reng…"
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời cô ấy.
Là bà ngoại gọi.
Tự dưng tôi thấy lo lắng. Bà ngoại sống một mình, hiếm khi gọi điện vào buổi tối.
— "Xin lỗi, tôi nghe máy một chút."
Tôi cầm điện thoại chạy ra ngoài.
— "A lô, bà ngoại. Giờ này bà chưa ngủ ạ?"
— "Diệc Diệc à, bà vừa mơ một giấc mơ, mơ thấy cháu đang yêu."
— "Bà ơi, bạn trai cháu ở đâu? Mai cháu đi bắt nó về, dẫn về quê cho bà xem mặt nhé?"
— "Con bé này, đúng là nghịch quá…"
Giọng bà nghe không có gì lạ, nhưng không hiểu sao, tim tôi cứ thấy bất an.
— "Bà ngoại, cháu nhớ bà quá… Cuối tuần sau cháu về nhé."
— "Về thì được, nhưng phải dẫn bạn trai theo."
Tút… tút… tút, bà ngoại cúp máy nhanh như tay tuyển thủ Liên Minh vậy trời…
Quay lại bàn ăn, kem đã hơi tan chảy.
Tôi múc một thìa, vị mịn màng tan trên đầu lưỡi, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa — đúng là đặc sản trứ danh của quán.
Lúc này, cô phục vụ ban nãy lại chạy tới.
Thấy tôi gần ăn hết ly kem, cô ấy hơi ngập ngừng hỏi:
— "Thưa cô, cô đi một mình ạ?"
Tôi mơ màng gật đầu.
— "Cô đến bằng xe hơi sao?"
Tôi lại gật đầu.
— "Thưa cô, thật xin lỗi. Vừa nãy cô ra ngoài nghe điện thoại, tôi chưa kịp nhắc... Món kem cô vừa ăn là kem đặc biệt pha rượu Mao Đài của quán. Sau khi ăn, trong vòng 2 tiếng không được lái xe ạ."
Tôi: "…"
Thấy gương mặt tôi như thể đã mất hết ý chí sống, cô phục vụ vội nói:
— "Thưa cô, tôi sẽ nhờ quản lý kết bạn WeChat với cô, đặt tài xế hộ cô nhé?"
Tôi xua tay:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!