- ngươi thật sự chỉ mới là Luyện Cương ngũ phẩm?
Bạch Tiểu Lại chần chừ hỏi, trong tiềm thức, nàng tình nguyện tin rằng thực lực biểu hiện bên ngoài của Đường Phong chỉ là lớp vỏ ngụy trang.
- Cảnh giới không phải tất cả, có rất nhiều cách để giết người.
Đường Phong nhấp một ngụm rượu, ra vẻ cao thâm khó dò nói.
- Thủ pháp dùng ám khí của ngươi là do ai dạy?
Bạch Tiểu Lại không nhịn được liền hỏi, tuy nàng không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng thủ pháp phóng ám khí của hắn thật sự rất huyền diệu.
- Cô muốn học sao?
Để ta dạy cô!
Đường Phong mỉm cười.
- Ai muốn học chứ, chỉ là tò mò một chút thôi.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Lại có chút mất tự nhiên.
- Trước tiên không nói tới chuyện này.
Đường Phong đến bên cạnh đại hán mặt đen, cầm khảm đao của hắn lên, sau đó đi tới bên người một hắc y nhân đã bị mù mắt, một đao chém xuống.
Thủ pháp sạch sẽ lưu loát, một đao liền mất mạng, hắc y nhân ôm mắt không ngừng rên rỉ kia phút chốc liền bất động.
Mà trong đôi mắt của Đường Phong cũng không có bất kỳ thần sắc dao động gì, thậm chí một tay còn cầm bình rượu đưa lên rót một ngụm vào miệng, tựa như một đao vừa rồi của hắn không phải chém người mà chỉ là một khúc gỗ.
Bạch Tiểu Lại quay đầu đi, thân thể nhẹ run từng đợt. Nàng cũng từng giết người, nhưng Bạch Tiểu Lại đặt tay lên ngực tự nhủ, tại thời điểm giết người nàng không thể lạnh nhạt tới mức này như Đường Phong được.
Hắn có thật là chỉ mới mười lăm tuổi hay không?
Một thiếu niên mười lăm tuổi, mỗi năm đều ở lì trong Thiên Tú, chưa từng tiếp xúc với xã hội bên ngoài sao lại có thủ đoạn giết người quyết đoán như thế này?
Hắc y nhân bị hắn bắn mù mắt nhưng không chết tổng cộng có chín tên, Đường Phong đi qua đó, mỗi tên một đao, toàn bộ đều chém đứt yết hầu.
Có thể là do cái chết của đồng bọn khiến mấy hắc y nhân còn lại khủng hoảng, tới lúc Đường Phong đi tới bên người một hắc y nhân, hắn vô cùng hoảng sợ liên tục lùi về sau, nhưng đôi mắt đã mù, căn bản không nhìn thấy đường đi, vừa lui lại hai bước liền ngã xuống đất, thân thể run rẩy bỏ về phía sau, ngoài miệng liên tục cầu xin tha thứ:
- Đừng..... Xin đừng giết ta, ta có thể nói rõ thân phận của bọn ta cho ngươi biết, ta có thể nói cho ngươi biết là kẻ nào đã sai bọn ta tới giết ngươi, xin đừng giết ta...
Đường Phong ngồi xổm xuống, một tay vuốt nhẹ khảm đao, một tay đưa bình rượu đang cầm qua cho hắc y nhân, ôn nhu nói:
- không cần sợ, uống một ngụm rượu đi!
Hai tay hắc y nhân run run tiếp nhận vò rượu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:
- Cám ơn...
Trong đầu hắn còn nghĩ, một khi đối phương đã mời mình uống rượu, vậy hiển nhiên là vì muốn biết được chân tướng vụ việc lần này, nếu vậy thì mình vẫn có cơ hội sống sót.
Nhưng không đợi hắn đưa vò rượu đến bên miệng, lồng ngực bỗng nhiên đau buốt, sinh lực trong người nhanh chóng cạn mất.
- Tại sao...
Hắc y nhân thì thào một tiếng, ngửa mặt ngã xuống đất.
Đường Phong lấy lại bình rượu, khóe môi hiện ra một nụ cười lạnh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!