Đám người vây xem nghe thấy lời của Tiêu Phàm khóe miệng cũng giật một cái, hắn nhất định là không muốn buông ta Tôn Tử a! Hiện tại răng đều đánh rụng, miệng sưng lên giống một cây xúc xích thì nói kiểu vẹo gì?
Rất nhiều người kém chút bật cười, nhưng sợ uy thế của Tôn Đình nên không ai dám biểu lộ chút gì.
- Con trai, ngươi nếu nguyện ý đầu hàng thì lắc đầu một cái.
Sắc mặt Tôn Đình âm trầm đáng sợ, giờ phút này hắn cũng không dám bức Tiêu Phàm, giống như Tiêu Phàm nói, đầu trọc không sợ nắm tóc, nếu như Tiêu Phàm giết con tin thì hắn cũng không cứu kịp.
- Ô ô
Tôn Tử nghe vậy, đầu liền giống như là trống lúc lắc, liên tục lắc qua lắc lại.
- Ngươi không phục?
Tiêu Phàm cau mày một cái, nhưng trong lòng thì cười to không thôi.
Tôn Tử lắc đầu, lại gật gật đầu, thiếu chút nữa thì khóc lên, đáng tiếc lại nói không ra lời.
- Không được rồi, Tôn gia chủ, ta không biết hắn rốt cục là có muốn đầu hàng hay không.
Tiêu Phàm nhìn về phía Tôn Đình nói.
- Phốc phốc!
Tiểu Ma Nữ cũng không nhịn được nữa, nàng bưng lấy miệng cười ha hả, Bàn Tử cũng là phình bụng cười to, cười đến phải ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Tôn Đình lạnh lùng liếc mắt trừng hai người, hai cường giả bên người đột nhiên phóng ra khí tức cường đại hướng về hai người.
- Ha ha
Đột nhiên, tu sĩ bốn phía cũng cũng nhịn không được nữa liền bật cười, hai đại cường giả vội vàng ngừng bước, số đông luôn luôn chiến thắng, nhiều người như vậy chẳng lẽ phải giết hết?
- Tiểu tử, ngươi đến cùng muốn thế nào?
Tôn Đình cũng không kiên nhẫn, hắn muốn một tát đánh chết Tiêu Phàm, thế nhưng là lại sợ ném chuột vỡ bình.
- Ta không muốn như thế nào, chỉ là hắn hiện tại thua, một trăm vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch đều phải giao ra, trên hiệp nghị đã viết rõ ràng rồi.
Tiêu Phàm ngoài cười nhưng trong không cười, nói thật, hắn cũng không dám thực giết Tôn Tử, Tôn Đình mà nổi khùng thì hắn nhất định chết không chỗ chôn.
Thực lực của hắn nếu đánh với cường giả Chiến Tôn cảnh thì còn có cơ hội chạy trốn, còn nếu là Chiến Tông cảnh vậy thì cửu tử nhất sinh, lại càng không cần phải nói cường giả Chiến Vương.
- Nơi này có một trăm hai mươi vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch.
Tôn Đình không chút do dự ném ra một trương Hồn Thạch Tạp, so với tính mạng của con trai hắn thì một trăm vạn Hồn Thạch chẳng tính là gì.
Đây chính là nội tình của Tứ Đại Gia Tộc Đại Yên Vương Triều!
Tiêu Phàm tiếp nhận Hồn Thạch Tạp, nói:
- Ta tin tưởng cách làm người của Tôn gia chủ, bất quá nếu ta thả hắn thì đoán chừng ta cũng cách cái chết không xa a.
Tiêu Phàm không phải người ngu, ở nơi này, Tứ Đại Gia Tộc có thể không thèm nhìn luật pháp Vương Triều, huống chi là chỉ giết một tên không quyền không thế như hắn, đối với cái pháp tắc sinh tồn ở thế giới này Tiêu Phàm đã quá rõ ràng.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Tôn Đình cau mày một cái, trong lòng thầm hô tại sao thằng nhải này lại khó chơi đến thế.
Bất quá trong lòng hắn cũng có ý định này, sau khi cứu được Tôn Tử, hắn nhất định bằm thịt tên Tiêu Phàm này ra!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!