Chương 41: Thần Phong Học Viện không tưởng

Khúc Huyền trơ mắt nhìn Quách Sĩ Thần mang theo ba tên Tuyệt Thế Thiên Tài rời đi, trong lòng hắn hối hận không thôi, sớm biết liền đáp ứng thỉnh cầu Nam Cung Tiêu Tiêu thì tốt rồi.

Chí ít cũng có thể giữ lại một tên thiên tài a.

- Viện Trưởng, ngươi yên tâm, Chiến Hồn chỉ đại biểu cho tiềm lực bọn hắn lớn, chiến lực cũng không phải do Chiến Hồn quyết định, sau ba tháng không phải có cuộc đi săn mùa thu sao? Đến lúc đó, Chiến Vương Học Viện ta có thể tuỳ tiện đùa chơi chết bọn hắn.

Hoàng Thiên Thần trong mắt lóe lên một vòng lãnh quang, nghiêm nghị nói.

- Thôi.

Khúc Huyền khoát khoát tay, lách mình biến mất tại chỗ, hắn mặc dù đứng đầu một viện nhưng lại có rất nhiều bất đắc dĩ, cả tòa Chiến Vương Học Viện cũng không phải đại biểu cho mình hắn mà là đại biểu cho toàn thể Đại Yên Vương Triều.

- Thật hy vọng cuộc đi săn mùa thu mau sớm đến một chút.

Hoàng Thiên Thần âm trầm nhìn theo hướng đám người Tiêu Phàm rời đi nói.

Về phần Tiêu Phàm, bọn hắn được Quách Sĩ Thần cùng một lão giả Thần Phong Học Viện khác mang theo phi hành chừng nữa chén trà, lúc này đáp xuống bên trong một tòa biệt viện ở phía đông Yên Thành.

Nhìn qua một lượt, tiểu viện không phải rất lớn, bên trong một trăm trượng xung quanh đều là cỏ dại cao đến đầu gối.

Phía xa có bốn gian phòng trông cực kỳ bình thường, nơi đây xem ra cũng là một nơi hoàn toàn cách biệt với Yến Thành.

- Uy, lão đầu, nơi này thực sự là Thần Phong Học Viện?

Tiểu Ma Nữ nhìn cảnh sắc tiêu điều bốn phía, thần sắc không thể tin nổi.

Tiêu Phàm, Lăng Phong và Nam Cung Tiêu Tiêu đều trợn mắt hốc mồm nhìn bốn phía, nơi này thật sự quá rách nát nhìn thế nào cũng không giống học viện, đây là giống như một cái viện tử bị bỏ hoang hơn a.

- Thật trăm phần trăm.

Quách Sĩ Thần cười ha ha vuốt vuốt sợi râu dưới cằm, làm gì còn bộ dáng cao thâm mạt trắc trước đó mà giống như một tên gian thương vừa đạt được mưu đồ vậy.

- Ta muốn rời khỏi Thần Phong Học Viện.

Tiểu Ma Nữ khẽ cắn môi, oán hận trừng mắt Quách Sĩ Thần.

- Bình tĩnh a, nơi này chỉ là tiền viện mà thôi, phía sau còn có một tòa viện tử, nhớ đến năm đó Thần Phong Học Viện chiếm cứ lấy cả tòa đông thành.

Quách Sĩ Thần cũng không nóng nảy, ngược lại cười hì hì nhìn bốn người.

- Hảo hán không đề cập tới cái dũng năm đó, đây chẳng qua là trước kia mà thôi.

Tiểu Ma Nữ giơ nắm đấm nhỏ lên nói.

- Ta có cảm giác mình đã lên thuyền giặc.

Nam Cung Tiêu Tiêu rụt cổ lại.

- Thi Vũ đến đâu, ta liền đến đấy.

trong mắt Lăng Phong chỉ có Tiểu Ma Nữ, tất cả nơi đây đều bị hắn xem nhẹ.

Tiêu Phàm trầm mặc không nói, lẳng lặng đánh giá bốn phía:

- Nơi này thiên địa linh khí rất tốt, thậm chí rất đậm đặc, lưu lại nơi đây cũng chưa chắc là chuyện xấu.

- A?

Quách Sĩ Thần hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, đến hiện tại thì hắn vẫn luôn xem nhẹ Tiêu Phàm, lại không nghĩ rằng Tiêu Phàm vậy mà là người thứ nhất phát hiện đặc thù nơi này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!