Nghe được thanh âm Lý Đội Trưởng, Vương Liệt toàn thân run lên nhưng rất nhanh liền thu liễm tâm thần nói:
- Lý Đội Trưởng, vừa rồi chúng ta đi qua ngươi cũng đã kiểm tra kỹ một lần, làm sao lại như thế này?
- Thành Chủ ra lệnh lập tức đóng cửa thành, ngươi không nghe thấy sao?
Lý Đội Trưởng sắc mặt khó coi vô cùng, hắn biết rõ ý tứ trong lời nói của Vương Liệt, nếu như ta có vấn đề gì thì ngươi cũng không thể nào thoát được.
- Chúng ta đã ước định tụ hợp bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch, thời gian không thể trì hoãn, xin từ biệt.
Vương Liệt chắp tay một cái, lập tức hất áo bào lên nói:
- Các huynh đệ, đi!
- Vương Liệt!
Lý Đội Trưởng gào thét phẫn nộ tới cực điểm nhưng mà Vương Liệt căn bản không để ý tới hắn, chậm rãi biến mất ở bên trong bóng đêm ngoài cửa thành.
- Đoàn Trưởng, ngươi quá bá khí!
Lần này ngươi quả thật quá ngầu a!
đoàn viên Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn lập tức cười lên, hướng về phía Vương Liệt giơ ngón tay cái.
- Về sau đoán chừng muốn tại Tiêu Thành lăn lộn cũng có chút khó rồi.
Vương Liệt thở dài, hôm nay đắc tội cũng không chỉ là Lý Đội Trưởng kia mà là Tiêu gia a.
- Không chừng rời đi Tiêu Thành mới là chính xác, đến lúc đó để Vương Mãnh, Nhị Cẩu bọn hắn an bài già trẻ trong nhà, dù sao Tiêu Thành những gia tộc kia lão tử đã sớm nhìn không thuận mắt.
Vương Viêm âm thanh lạnh lùng nói.
- Vương Liệt Đại Ca, các vị, là ta liên lụy các ngươi.
Tiêu Phàm xuất hiện ở bên cạnh đám người Vương Liệt, hơi hơi thi lễ nói.
- Tiêu huynh đệ, đừng khách khí như vậy.
Vương Liệt giả bộ cả giận nói, lại nói ra:
- Đúng rồi, Hồn Thạch lần trước chúng ta đoán chừng trong thời gian ngắn cũng không có cách nào giao cho ngươi.
- Những Hồn Thạch đó các ngươi giữ đi, xem như tạ ơn các ngươi giúp chúng ta ra khỏi thành, bằng không chúng ta đều đã táng mạng tại Tiêu Thành rồi.
Tiêu Phàm tự nhiên cũng không muốn những Hồn Thạch đó, hơn nữa hắn ngay từ lúc đầu đã không đem đám Hồn Thạch kia để trong lòng.
- Hồn Thạch mặc dù không có cách nào cho ngươi, nhưng ngươi muốn binh khí thì ta ngược lại có thể lập tức đám ứng.
Vương Liệt cười cười dẫn tức đám người nhanh chóng hướng về Lạc Nhật Sơn Mạch.
Sau một lúc đám người cũng đã cách Tiêu Thành hai, ba mươi dặm, bọn họ đi đến một hạp cốc bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch.
- Tiêu huynh đệ, nơi này là nơi ở của Liệp Hồn Đoàn chúng ta, ngươi có muốn gia nhập cùng chúng ta không?, lấy thực lực của ngươi hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vị Đoàn Trưởng.
Vương Liệt cầm một thanh trường kiếm sáng bóng đi đến.
- Vương Liệt Đại Ca, chỉ sợ hiện giờ chưa được, ta muốn đòi lại món nợ ở Tiêu gia, ta phải mạnh hơn nữa!
Tiêu Phàm trầm giọng nói, vừa nghĩ tới những người ở Tiêu gia kia, hắn liền phẫn nộ không thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!