Thái Thượng Trưởng Lão Tiêu Vân con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Hạo Thiên nói:
- Hạo Thiên, ngươi xác thực làm quá mức, Tiêu Văn tốt xấu gì cũng là cháu ruột ngươi, ngươi lại giết hắn?!
Tiêu Hạo Thiên cảm nhận được sát khí trong mắt Tiêu Vân, đột nhiên cười lên:
- Ta không phải cũng là cháu ruột ngươi sao? Ngươi thậm chí cũng thông đồng với ngoại nhân hạ độc ta, ngươi làm không quá phận sao?
- Làm càn, ngươi dám nói chuyện với ta như thế!
Tiêu Vân gầm thét một tiếng, trên người cuồn cuộn sát khí.
Nơi xa, đệ tử Tiêu gia nghe vậy đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng có số ít người tựa như đã sớm hiểu ra tình thế.
- Thượng bất chính hạ tắc loạn, Tiêu gia dạng này không lưu cũng được.
Đột nhiên, Tiêu Phàm một mực trầm mặc không nói mở miệng, trong mắt đều là vẻ phẫn nộ.
Giờ này phút này, hắn như thế nào còn không minh bạch, Tiêu U dám hung hăn như thế, đám Tiêu gia Trưởng Lão dám làm càng như thế, trừ có Hoàng gia bên ngoài khôi phải còn có một tên Tiêu Vân ở bên trong sao?
Cho dù Tiêu Vân không có chân chính tham dự, nhưng ít ra cũng là ngầm đồng ý!
- Là ai?!
Tiêu Vân quát lạnh một tiếng, một cỗ Hồn Lực ngập trời hướng về Tiêu Phàm phóng đi.
Tiêu Phàm biến sắc, Hồn Lực Chiến Tôn đỉnh phong cho dù cách xa mười mấy mét cũng làm cho hắn cảm nhận được một cỗ áp lực cường đại.
- Thúc phụ, ngươi làm gì cùng một hậu bối so đo.
Tiêu Hạo Thiên lách mình ngăn trước người Tiêu Vân.
- Hừ, thân là Thái Thượng Trưởng Lão của Tiêu gia, ta muốn giáo huấn một tên đệ tử thì làm sao!
Tiêu Vân lạnh lùng nhìn Tiêu Hạo Thiên, con ngươi băng lãnh lại quét về phía Tiêu Phàm.
Sau một khắc, thân hình hắn khẽ động lao thẳng tới Tiêu Phàm, Tiêu Hạo Thiên biến sắc, điều động Hồn Lực trong cơ thể tốc độ đạt tới cực hạn, nhanh hơn một bước đến trước người Tiêu Phàm, dùng lưng phía sau hướng về phía Tiêu Vân, đem Tiêu Phàm bảo hộ ở trong lòng.
Ầm!
Tiêu Hạo Thiên ôm Tiêu Phàm bay ngược ra, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi ướt cả người Tiêu Phàm, Tiêu Phàm nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ bừng.
Hắn làm sao biết Tiêu Vân vậy mà thật sự muốn giết hắn, một chưởng vừa rồi nếu như đánh vào bản thân thì hắn tuyệt đối phải chết không chút nghi ngờ.
Hắn càng không có nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt, lại là Tiêu Hạo Thiên thay hắn đỡ một chưởng.
- Thúc phụ, một chưởng này ta thay Tiêu Phàm tiếp nhận, từ nay về sau về sau, chúng ta cùng ngươi, cùng Tiêu gia không còn liên quan.
Tiêu Hạo Thiên trong miệng tràn ra dòng máu đen, đưa lưng về phía Tiêu Vân, toàn thân kịch liệt run rẩy lấy.
Tiêu Phàm gắt gao đỡ lấy Tiêu Hạo Thiên, hắn biết Tiêu Hạo Thiên nói ra câu này là hắn đã thực sự tuyệt vọng đối với Tiêu gia.
- Hừ, nể tình các ngươi là huyết mạch Tiêu gia ta, hôm nay ta không giết các ngươi, cút đi.
Tiêu Vân lạnh lùng một tiếng, hắn cũng không ngờ Tiêu Hạo Thiên cũng không có phản kháng, bản thân cứng rắn chịu một chưởng.
Mặc dù lúc ấy hắn xúc động nhất thời, chỉ vẻn vẹn là trong nháy mắt liền khôi phục lại bình tĩnh, trong mắt hắn, để Tiêu U đảm nhiệm Gia Chủ Tiêu gia, Tiêu gia mới có thể chân chính quật khởi.
- Gia gia, chúng ta đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!