"Tam Trưởng Lão, chết?"
Đám người kinh hãi hít vào một ngụm khí lạnh, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt cùng nhau đặt tại trên người Tiêu Phàm.
Ai cũng không ngờ Tiêu Phàm sẽ sát phạt quả đoán như thế, Tam Trưởng Lão dù sao cũng là Trưởng Lão a, lại bị hắn giết như thế.
Tiêu Hạo Thiên kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, cảm giác cực kỳ xa lạ, hắn bình thường khúm núm, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng vậy mà tàn nhẫn quyết đoán như thế, người này thật sự là tôn nhi của hắn sao?
"Tính tình Phàm Nhi cùng phụ thân hắn Trường Phong giống nhau như đúc." Tiêu Hạo Thiên kích động trong lòng nói,
"Đây mới là hài tử của Tiêu Trường."
Tiêu Phàm đứng ở trên chiến đài, cả người giống như một thanh bảo kiếm tuyệt thế, lạnh lùng quét mắt lên một đám Trưởng Lão trên đài hội nghị, cuối cùng nhìn về phía Tiêu U nói:
"Sự tình Tiêu gia khi nào đến phiên một ngoại nhân đến nhúng tay?"
"Tiêu U ngươi không niệm ân tình, uống nước không nhớ nguồn liền thôi, còn muốn đoạt vị trí gia chủ Tiêu gia ta? Tiêu Phàm ta bình thường không giết nữ nhân, nhưng hôm nay nếu không giết ngươi thì làm sao lấy lại danh dự cho Tiêu gia ta?
Nếu không giết ngươi, thì làm sao bàn giao cho tộc nhân của Tiêu gia?Lăn đi lên nhận lấy cái chết!"
Mấy chữ cuối cùng, Tiêu Phàm cơ hồ là gào thét ra, một tay nắm chặt, một tay cầm kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu U.
Con ngươi Tiêu U vô cùng băng lãnh, khi nàng nhìn về đám người phía trên đài hội nghị lại phát hiện không có một người nào dám mở miệng, tất cả đều cúi đầu.
Tiêu gia Tam Trưởng Lão chết triệt để làm bọn hắn lạnh lòng.
"Tiêu Phàm, ngươi thật đúng là có thể ẩn nhẫn, dù bị người kêu phế vật suốt chín năm, kết quả ngươi lại trở thành chướng ngại vật của ta, ngươi đã muốn chết, ta liền thành toàn cho ngươi." Tiêu U cười lạnh một tiếng, nàng căn bản không đặt Tiêu Phàm ở trong mắt.
Sau đó ánh mắt lại rơi vào trên đài hội nghị, âm thanh lạnh lùng nói:
"Coi như Tiêu Ngạn chết, các ngươi có thể đem tất cả phủi sạch sẽ không? Tiêu Hạo Thiên chưởng quản Tiêu gia mười mấy hai mươi năm, Tiêu gia một mực dậm chân tại chỗ, hắn có tư cách gì làm gia chủ?"
"Chẳng lẽ ngươi có tư cách sao?"
Tiêu Văn không chút khách khí, hắn mặc dù đối với Tiêu Phàm rất không ưa, nhưng là giờ phút này, hắn vẫn một mực đứng về phía Tiêu Hạo Thiên, không vì cái gì khác bởi vì Tiêu Hạo Thiên là thúc phụ hắn.
Toàn bộ Tiêu gia trừ Tiêu Phàm ra thì chỉ có hắn có quan hệ thân thiết với Tiêu Hạo Thiên, khả năng cha con bọn họ trở thành Gia Chủ Tiêu gia cũng lớn nhất.
Ồn ào! Tiêu U lạnh lùng chỉ vào Tiêu Văn, sau một khắc, một vệt sáng gào thét xuất ra, chỉ thấy một tên nam tử Hoàng gia cưỡi Kim Thương Lang nhảy lên thật cao, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Tiêu Văn.
Tiêu Văn biến sắc, đầu Kim Thương Lang là Tam Giai Hồn Thú, nam tử kia càng là Chiến Sư đỉnh phong, thực lực tổ hợp dạng này làm sao mà hắn có thể chống đỡ.
Cút! Tiêu Phàm gầm lên, trong nháy mắt Tiểu Kim cũng nổi giận gầm lên một tiếng, một cỗ uy thế ngập trời tản ra, Kim Thương Lang toàn thân run rẩy dữ dội, bị dọa đến trong nháy mắt liền nằm rạp trên mặt đất.
Nam tử trên lưng nó run lên bần bật, trực tiếp từ trên lưng Kim Thương Lang ngã xuống.
Sau một khắc, tất cả mọi người đều nhìn vào Tiểu Kim, ai cũng không ngờ tới Hồn Thú còn chưa mọc đủ lông này lại khủng bố như thế, ẩn ẩn bên trong tiếng gầm còn có Thú Vương chi uy.
Tiêu Văn hít vào ngụm khí lạnh, phức tạp nhìn Tiêu Phàm, hắn nào ngờ người cứu mình lại là Tiêu Phàm, Tiêu U mặc dù sẽ không giết chết hắn nhưng vừa rồi nếu như bị đánh trúng cũng tuyệt đối sẽ trọng thương.
Hồn Thú ta muốn.
Tiêu U cực kỳ bá đạo nói.
Rống! Tiểu Kim gầm thét, mặt coi thường nhìn Tiêu U, điều này càng dấy lên ham muốn chiến hữu của Tiêu U.
"Ta nghĩ phu quân ta sẽ rất thích Hồn Thú này."
Tiêu U không những không giận mà còn cười nói, sau đó vừa nhìn về phía một đám trưởng lão trên đài hội nghị, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!