Chiến Hồn Đại Lục lấy thực lực vi tôn, chỉ có người nắm giữ Chiến Hồn mới có thể bước vào con đường tu luyện, bằng không vĩnh viễn chỉ có thể làm một người bình thường, đồng thời mức độ mạnh yếu của Chiến Hồn cũng đại biểu cho
tu sĩ đó có thể tiến bao xa.
Chiến Hồn tổng cộng chia làm Cửu Phẩm, Nhất Phẩm yếu nhất
- Cửu Phẩm mạnh nhất, lấy Yêu Thú, Khí Vật, Thực Vật làm chủ. Về phần người nắm giữ Hỏa Diễm, Lôi Điện các loại Chiến Hồn đặc thù thì cơ bản chính làTuyệt Thế Thiên Tài ngàn năm khó gặp!
Tiêu Thành, Tiêu gia phủ đệ!
Tiêu Phàm chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm những bóng người lạ lẫm mà quen thuộc trước mắt, trên mặt một vẻ mờ mịt, mình rõ ràng đang ở nhà a làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
"Phế vật chính là phế vật, đây đã là lần thứ chín thức tỉnh Chiến Hồn rồi vậy mà mém chút đem bản thân giết chết! Hơn nữa còn bị Chiến Hồn Điện chủ động đá ra. Việc này đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy, quả nhiên không hổ là Tiêu Thành đệ nhất phế!"
"Đâu chỉ Tiêu Thành đệ nhất phế mà còn là đệ nhất ngốc, ngay cả một chút giác ngộ cũng không có, bất luận kẻ nào đều chỉ có ba lần cơ hội thức tỉnh Chiến Hồn, điểm thường thức ấy cũng không biết, cho dù chết cũng đáng đời!"
Tiêu Phàm nhìn thấy bóng người đứng bốn phía chỉ trỏ không khỏi nhíu mày, trong đầu vô số tin tức tràn vào, hắn trong nháy mắt hiểu rõ bản thân vậy mà trọng sinh vào trên người một thiếu niên trùng tên trùng họ: Tiêu Phàm.
Nguyên bản Tiêu Phàm là thanh niên tốt thế kỷ 21ở Địa Cầu, hai mươi mấy tuổi dựa vào y thuật do tổ tiên truyền xuống đã trở thành y học thánh thủ số một số hai tại Hoa Hạ. Hắn có hai cái sở thích: thứ nhất là cất giữ một chút đồ vật cổ quái kỳ lạ, thứ hai chính là nghiên cứu y thuật.
Hắn vừa tình cờ mang về một khỏa Thạch Đầu(cục đá) kỳ dị, lúc ấy trời trong vạn dặm lại vang lên tiếng sấm quỷ dị, nói đến quả thật trùng hợp, một tia sét kia vừa vặn bổ trúng đầu hắn.
Lúc hắn tỉnh lại đã trọng sinh ở trên người thiếu niên Tiêu Phàm này, việc này mặc dù có chút cẩu huyết nhưng Tiêu Phàm lại không thể không thừa nhận, sự tình đã trải qua không thể nào thay đổi.
Tiêu Phàm chính là phế vật của Tiêu gia danh phù kỳ thực(người giống như tên), bắt đầu từ lúc thức tỉnh Chiến Hồn năm bảy tuổi cho đến hiện tại đã qua chín năm, vậy mà không thành công lần nào.
Lần này Tiêu Phàm thức tỉnh Chiến Hồn lần thứ chín, tiến vào Chiến Hồn Điện lại ngoài ý muốn chết ở bên trong, nhờ thế hắn mới có cơ hội phụ thể trọng sinh.
Đang lúc Tiêu Phàm chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên cảm giác trong đan điền phát ra một cỗ Hồn Lực bàng bạc xông vào bên trong kinh mạch, Tiêu Phàm đột nhiên cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, tựa như đột phá một loại
trói buộc nào đó.
Ánh mắt Tiêu Phàm có chút ngốc trệ, kinh ngạc vô cùng, bên trong đan điền có một đạo hắc sắc hư ảnh, cảm giác giống như u linh, Tiêu Phàm biết rõ đây chính là Chiến Hồn mà hắn thức tỉnh.
"Về sau gọi ngươi là U Linh Chiến Hồn a!"
Tiêu Phàm trong lòng lắp bắp nói.
Trong lúc lơ đãng, một đạo bạch quang lóe qua, tâm thần Tiêu Phàm lại rơi vào chỗ sâu trong đan điền có một viên đá màu trắng đang trôi nổi, viên đá màu trắng tản ra một cỗ khí tức thần bí, tựa như ngay cả Thần Hồn đều sẽ bị hút vào trong đó.
Tiêu Phàm trong lòng kinh ngạc không thôi, thiếu chút nữa thì hô lên:
"Cái này không phải là viên Thạch Đầu kỳ dị trước đó hay sao?"
"Tam Thiếu Gia đừng ở nơi đây tự làm mất mặt nữa, đi về đi." Đúng lúc này có một người áo đen tách đám người ra hướng về Tiêu Phàm đi tới, trong mắt đều là khinh miệt cùng xem thường.
Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn hắc y lão giả, liếc mắt liền nhận ra hắn, hắn chính là tên quản gia một mực phụ trách sinh hoạt thường ngày của Tiêu Phàm: Tiêu Trung.
"Đồ phế vật, còn không đi?"
Thấy Tiêu Phàm không để ý tới hắn, thần sắc trong mắt Tiêu Trung càng ngày càng băng lãnh, ngay cả xưng hô Tam Thiếu Gia đều không gọi, trong lòng nổi giận mắng:
"Thực không biết vì sao Tộc Trưởng đại nhân lại chiếu cố tên phế vật này như thế, tên này quả thất là sống chật chỗ chết chật đất."
"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!" Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, chậm rãi đứng dậy, con ngươi vô cùng băng lãnh, bản thân cỗ thân thể này mặc dù bị kêu là đồ bỏ đi suốt chín năm, nhưng tốt xấu vẫn là Thiếu Chủ của Tiêu gia, tôn tử của Tộc Trưởng Tiêu gia, há có thể để một tên hạ nhân nhục mạ?
Hơn nữa, kiếp trước hắn vốn chính là một người cực kỳ cường thế, bằng không cũng không có khả năng một mình một tay dựng nên cơ nghiệp, ai nhìn thấy hắn cũng đều cung cung kính kính, lão bất tử này vậy mà vô lễ với hắn như thế, hắn không giận mới là lạ
"Ta nói ngươi là phế vật!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!