Chương 7: Cửu Tinh Thần Đế Quyết

Tử Di Viên là nơi xa hoa bậc nhất Tần gia.

Trong Tử Di Hiên, bầu không khí lúc này rất nặng nề.

Triệu Phượng người mặc thải bào, ôm một con mèo đen nhánh, ánh mắt lạnh lùng như độc xà ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Lúc này một thị nữ dung mạo cực kỳ diễm lệ đi đến cung kính nói:

- Phu nhân, Hầu Gia đã về.

"Ta biết rồi."

Triệu Phượng lạnh lùng nói, đứng lên đi ra ngoài phòng.

Tần Viễn Hoành chậm rãi đi vào đại sảnh.

"Tần Viễn Hoành, hôm nay ngươi bị gì thế? Vậy mà bỏ qua cho tên tiểu súc sinh kia, còn ở trước mặt mọi người vẽ mặt Kỳ Vương Gia. Ngươi nói coi ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?"

Triệu Phượng thở hổn hển nói.

Triệu gia là Hoàng tộc có huyết thống lâu đời, ở Vuơng Đô là đại gia tộc có tiếng tăm lừng lẫy. Cho nên Triệu Phượng mới dùng thái độ như là hưng sư vấn tội, không hề úy kị nói chuyện với Tần Viễn Hoành.

Tần Viễn Hoành chau mày nói:

- Ngươi còn hỏi ta sao? Ta còn chưa hỏi ngươi hôm nay ở trong phủ náo loạn chuyện gì nữa là!

Triệu Phượng cả giận nói:

- Ta náo cái gì chứ, không phải là ta muốn cho con tiện nhân Tần Nguyệt Trì kia ly khai Tần gia chúng ta, không muốn cho mẹ con họ chiếm tài sản của Tần gia chúng ta hay sao? Nhưng ngươi vậy mà giúp tên tiểu súc sinh đó, ta xem là ngươi không thể bỏ được hảo muội muội của mình rồi, ta biết mà, Tần gia các ngươi không có ai tốt cả.

"Ngươi nói bậy bạ!"

"Ta nói bậy cái gì? Con tiện nhân Tần Nguyệt Trì lúc trước làm ra chuyện tày trời khiến cho nhân thần cộng phẫn nhưng phụ thân ngược lại không đuổi nàng đi mà còn đưa hai mẹ con các nàng lưu lại. Bây giờ tiểu tử kia cũng mang họ Tần, ngày sau tất nhiên sẽ uy hiếp đến địa vị và tài sản của Phong Nhi. Ta đây mở miệng nói cái gì đều không đúng hay sao?"

Sắc mặt Tần Viễn Hoành tái nhợt, lạnh lùng nhìn Triệu Phượng chằm chằm, nói:

- Ngươi đã biết phụ nhân ý tốt với tam muội lại còn dám để Kỳ Vương Gia đi qua đây? Tính cách của phụ thân ngươi không phải là không biết, lỡ mà để hắn biết chuyện xảy ra hôm nay thì ai có thể giúp ngươi?

"Vậy chẳng lẽ để cho tên tiểu súc sinh đó tiếp tục sống ở Tần gia hay sao?"

Ánh mắt Triệu Phượng thâm độc, ngực phập phồng.

"Cho nên ta mới bảo ngươi nhẫn nại."

Ánh mắt Tần Viễn Hoành u lãnh, cười lạnh nói:

- Tần Trần ngay cả huyết mạch cũng chưa thể thức tỉnh, lần này thi học kỳ ở Học Viện tất nhiên là không thể thông qua. Đến lúc đó chờ cho hắn vừa bị Thiên Tinh Học Viên đuổi học thì ta thân là Gia chủ, tất nhiên sẽ có lý do trục xuất hắn khỏi Tần gia, cho dù là phụ thân cũng không thể nói cái gì. Nhưng mà ngươi bây giờ lại hồ đồ, hừ, quả thật là tầm nhìn hạn hẹp.

Triệu Phượng ngẩn ra, sáng mắt lên nói:

- Thì ra ngươi đã có chủ ý.

"Nếu không thì ngươi cho rằng ta thật là tha cho hắn? Ngươi chỉ là một phụ nữ, ngoại trừ chuyện xấu xa ra chẳng thể làm được trò trống gì."

Tần Viễn Hoành hừ lạnh, nổi giận đừng đừng xoay người vào phòng.

"Cũng đúng, con cháu Tần gia người nào cũng có tuyệt kỹ, nếu như tiểu súc sinh đó không thông qua khảo hạch của Học Viện thì lúc đó đuổi hắn ra ngoài, lão gia tử cũng không thể nói gì được."

Triệu Phượng bị mắng một trận, không những không tức giận mà ngược lại khóe miệng còn kéo ra một chút độ cong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!