Sau đó Tần Viễn Hoành đi tới trước mặt Triệu Khải Thụy đang có sắc mặt khó coi, chắp tay nói:
- Kỳ Vương Gia, là Tần gia chúng ta quản giáo không nghiêm để cho ngươi chê cười rồi.
Triệu Khải Thụy nhíu nhíu mày, hừ lạnh nói:
- Tần Hầu Gia, con cháu Tần gia vừa rồi còn muốn uy hiếp tính mạng của ta đây nè. Ta đang muốn nhìn coi Hầu gia xử trí việc này như thế nào?
Tần Viễn Hoành gật đầu nói:
- Chuyện này Tần mỗ tất nhiên sẽ cho Kỳ Vương Gia một cái công đạo. Có điều hôm nay Kỳ Vương Gia tới quý phủ muốn gặp lệnh muội, chuyện này truyền ra ngoài hình như không được tốt cho lắm nhỉ? Tần mỗ trong phủ còn có việc trọng yếu cần xử lý, không thể tiếp Kỳ Vương Gia được.
Hắn ý là muốn hạ lệnh trục khách.
Triệu Khải Thụy biến sắc, khuôn mặt trắng nõn càng thêm trắng bệch. Thở sâu vài cái, cắn răng nuốt cổ khẩu khí này xu, dường như đang chịu đựng không muốn phát tác, vung tay áo bào nói:
- Tần Hầu Gia uy phong thật lớn, việc này Bản Vương hôm nay nhớ kỹ.
Hắn hừ lạnh, sắc mặt khó coi ly khai Tần phủ.
Tần Viễn Hoành nhìn mọi người ở đây, quát lạnh:
- Còn các ngươi nữa, đi làm chuyện của mình đi, một đám bu ở chỗ này là muốn bị phạt hả?
Nhất thời từng nhóm hạ nhân đều sợ hãi đứng dậy vội vã ly khai đình viện.
Ngay cả Triệu phu nhân sắc mặt cũng tái xanh dẫn người rời đi nơi này. Trước khi đi ánh mắt oán độc hung tợn nhìn Tần Trần cùng Tần Nguyệt Trì.
Không lâu sau, trong đình viện chỉ còn dư lại Tần Viễn Hoành cùng mẹ con Tần Trần và vài tên hạ nhân bên cạnh Tần Viễn Hoành.
"Tần Trần, ngươi ngay cả giết người cũng dám làm?"
Tần Viễn Hoành ngoài ý muốn nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, rồi nhìn hạ nhân bên cạnh nói:
- Đem thi thể xử lý đi, còn thân nhân của bọn họ thì mỗi người đưa 50 lượng, nói cho các nàng biết trượng phu các nàng đã hết lòng vì Tần Thị tận trung.
"Vâng, Gia chủ."
Vài tên hạ nhân mau lẹ xử lý hai cỗ thi thể, sau đó dọn ra ngoài.
Tần Viễn Hoành lặng yên đứng ở đó, nhìn Tần Nguyệt Trì, ánh mắt biến thành nhu hòa, nói:
- Tam muội, ngươi vẫn còn trách đại ca sao?
Nghe tiếng tam muội, than thể Tần Nguyệt Trì rũ xuống, mũi đau xót, nàng mím môi nhịn không để cho mình khóc lên, thản nhiên nói:
- Hầu gia, Tần Nguyệt Trì không dám.
Tần Viễn Hoành thở dài, nói:
- Ngươi cũng biết là ngày đó ngươi ở sau lưng mọi người mang Tần Trần trở về, đã tạo ra bao lớn oanh động ở Vương Đô. Chuyện này đối với Tần gia tạo thành ảnh hưởng to lớn, ta là Gia chủ cũng không có biện pháp nào cả.
"Tần Nguyệt Trì không trách Hầu Gia, là Nguyệt Trì tự làm tự chịu mà thôi."
Tần Nguyệt Trì cắn môi nói.
Tần Viễn Hoành thấy nét mặt không chịu khuất phục của Tần Nguyệt Trì, không khỏi khoát tay áo, sắc mặt cũng biến âm trầm, buồn bực nói:
- Chuyện đã qua cũng đừng nhắc đến nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!