Chương 5: Hầu gia

Người ngoài nhìn thấy một đao này, trừ Trần Nguyệt Trì ra thì ánh mắt đều lập lòe.

Một đao này hổ hổ sinh phong, uy thế kinh người, đúng là có chút công lực khiến cho lòng người lạnh lẽo.

Thế nhưng mà Triệu phu nhân còn chưa hài lòng, nàng thầm mắng hộ vệ xuất thủ quá dễ dãi, không muốn hộ vệ nhắm vào tay Tần Trần, mà là đầu cùa hắn.

Dù vậy, mọi người cũng đều đã muốn thấy được hình ảnh Tần Trần cả người đều là máu thống khổ cầu xin tha thứ.

Có điều __

Đinh đinh đinh!

Chuyện theo dự liệu vẫn chưa xảy ra, trường kiếm trong tay Tần Trần phút chốc đột nhiên khởi bạo hàn mang, theo đó là âm thanh kim thiết giao nhau vang lên.

Hộ vệ kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hoa mắt, lòng bàn tay tê rần, chuôi đao trong tay liên tục kịch chấn, cơ hồ không cầm nổi đao, chút nữa rơi khỏi tay.

Hắn vội vã thôi động nguyên khí mới có thể gắt gao cầm đao trong tay.

Sau đó chuẩn bị phản kích.

Nhưng mà trong nháy mắt, một thanh trường kém sắc bén đã chống đỡ cổ họng hắn.

Xúc cảm băng hàn, phảng phất lưỡi hái tử thần đang khống chế tánh mạng hắn. Khiến cho cả người hắn phát lạnh, tê cả da đầu, hệt như là gặp ác mộng, thân thể cứng ngắn không thể động đậy.

Trong sát na.

Chung quanh tất cả mọi người đều gắt gao trừng lớn mắt mình, toát ra vẻ không dám tin tưởng.

Nếu như nói tên hộ vệ đầu tiên là vì sơ suất mới bị Tần Trần đắc thủ. Thì tên hộ vệ lúc này đã ra tay toàn lực, nhưng kết quả vẫn như trước làm người ta thất kinh.

Ngay cả bản thân tên hộ vệ cũng không hiểu nổi là Tần Trần chỉ có tu vi Nhân Cấp sơ kỳ, làm sao có thể ngăn trở Độc Long Thổ Tín? Còn có thể chiếm thượng phong với hắn, là một tên Nhân Cấp hậu kỳ?

"Tiểu súc sinh, vậy mà lại..."

Triệu phu nhân mắt phát lạnh, cũng bị chấn kinh. Nàng bật thốt:

- Tần Trần ngươi thật lớn mật, còn không mau để kiếm xuống.

Nàng trợn tròn đôi mắt, uy phong lẫm lẫm, lúc này đã có uy phong chủ mẫu Tần gia.

"Để xuống?"

Tần Trần nhếch miệng cười.

Chỉ thấy trong mắt hắn bắn ra hào quang lạnh lùng, trường kiếm trên tay đè mạnh, sau đó kéo một cái.

"Trần thiếu gia, đừng...!"

Hộ vệ kia thấy vậy trong lòng phát lạnh, vội vàng mở miệng xin tha, nhưng đã không kịp.

Phốc!

Một cỗ máu tươi phun ra như suối, từ trong cổ họng của hắn tung tóe văng ra, vẩy đầy mặt đất.

Thi thể, vô lực ngã nhào.

"Muốn giết ta, còn muốn ta tha mạng?"

Trên mặt Tần Trần thủy chung mang theo nụ cười. Ở trong mắt mọi người lại như là ác ma, làm cho bọn họ phát lạnh khắp người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!