Chương 25: Bạo phát

Tần Phần thêm mắm thêm muối kể chuyện lần trước, đội mấy cái mũ lên đầu Tần Trần, sau cùng nói:

- Nếu không vì Tần Trần thì Tần gia làm sao sẽ đắc tội Lương Vũ Đại Sư, làm cho chúng ta tổn thất nhiều bảo vật như thế. Nếu cứ thế này mãi thì e là sau này người Tần gia muốn làm việc ở Khí Điện cũng sẽ bị người ta làm khó dễ.

Tần Trần đứng trong sảnh, cảm giác được bốn phương quăng tới ánh mắt cùng diễn trò với Tần Phấn, trong lòng nhàn nhạt cười.

"Mấy thứ này cho dù là tính cả Hắc Diệu Minh Thạch vào thì bất quá chỉ tổn thất có bảy chục ngàn ngân tệ mà thôi, đối với Tần gia chỉ là chín trâu mất một sợi lông, bọn họ làm như sắp phá sản vậy, thật là buồn cười."

Một gã trưởng lão lạnh lùng nói:

- Tần Trần, ngươi còn có gì để nói không?

Người này là Nhị trưởng lão Tần gia, có thể coi là một nhân vật, vai vế là thúc bá Tần Viễn Hoành. Mẫu thân Tần Trần trước kia nếu có thể trở thành Vương Phi thì hắn cũng có thể kiếm được một chức quan trong triều. Có điều bởi vì Tần Nguyệt Trì bỏ trốn cho nên mới không việc gì làm ở trong gia tộc ngồi không, thành ra hắn hận hai mẹ con thấu xương.

Tần Trần lười giải thích, thản nhiên nói:

- Ta không có gì để nói cả.

"Hừ, tiểu súc sinh ngươi nửa điểm hối cải cũng không có, trong mắt của ngươi rốt cuộc là có Tần gia hay không!"

Một trưởng lão vỗ bàn, cả giận nói với Tần Viễn Hoành:

- Gia chủ, ta đề nghị đuổi tiểu súc sinh này ra khỏi Tần gia, để tránh cho hắn mang thêm tai họa cho Tần gia chúng ta.

"Gia chủ, ta đồng ý."

"Tiểu súc sinh này vô pháp vô thiên, không đuổi ra khỏi nhà thì sớm muộn gì Tần gia cũng sẽ thua thiệt."

"Không thể nuôi Bạch Nhãn Lang!"

Mấy vị trưởng lão và quản sự của Tần gia đều quát lên chói tai tiến hành kiến nghị.

Triệu Phượng lòng cười gằn, mấy vị trưởng lão và quản sự này đã sớm bị nàng lôi kéo rồi. Lần này bọn họ muốn đuổi hai mẹ con Tần Nguyệt Trì ra khỏi gia tộc thì nàng xem xem bọn họ làm sao vượt qua cửa ải này đây.

"Chư vị trưởng lão, việc này không thỏa đáng a."

Tần Viễn Chí biến sắc liền mở miệng nói:

- Trục xuất gia tộc là chuyện đại sự, ít nhất mọi người phải chờ lão gia tử trở về rồi hẳng tính.

"Hừ, Tần Viễn Chí, lão gia tử bây giờ đang đóng quân ở biên cương, giao chiến với Triệu Quốc. Ít nhất ba bốn năm sẽ không có khả năng trở về gia tộc, ngươi muốn chờ hắn trở về thì chờ đến khi nào đây."

"Đúng đó, với lại tên tiểu súc sinh Tần Trần này tuổi còn nhỏ đã có thể đắc tội Lương Vũ Đại, trước đó còn chọc giận Kỳ Vương Gia, đợi chừng hai ba năm nữa nói không chừng ngay cả Hoàng Thượng hắn cũng dám đắc tội."

"Tần gia ta có một tên bại hoại như hắn thật là đồi phong bại tục, không có đạo đức mà."

Vài tên trưởng lão là thế hệ thúc bá của Tần Viễn Chí lạnh giọng quát. Mấy người này tuổi rất lớn, chòm râu đã trắng xám mặt mày đày nếp nhăn. Có điều ánh mắt nhìn Tần Trần luôn lạnh lùng như dao bén, phảng phất bọn họ đang nhìn không phải là con cháu Tần gia mà là một tên cừu nhân của gia tộc vậy.

Tần Viễn Chí cười khổ trong lòng, nhìn Tần Viễn Hoành nói:

- Đại ca...

Tần Viễn Hoành khoát tay ngăn lại, rồi lạnh lùng nhìn Tần Trần nói:

- Tần Trần, ngươi không có quy củ, không có quy củ thì tiêu chuẩn sẽ không tồn tại. Ta Tần gia mặc có thể ở Đại Tề Quốc quật khởi cũng là vì gia quy nghiêm khắc. Nhưng mà ngươi dù sao cũng là cháu trai của ta, ta cho ngươi cơ hội cuối, ngươi giải thích một chút đi.

"Gia chủ?"

"Còn cho hắn giải thích làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!