Chương 22: Chớ chọc ta

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

Sắc mặt Ngụy Chân đại biến, vừa nói đã thấy Tần Trần giơ tay lên tát một cái lên mặt hắn. Ngụy Chân cảm thấy kinh ngãi, liền nghĩ phản kháng, nhưng mà bàn tay Tần Trần quá nhanh, thậm chí hắn chưa kịp giơ tay lên thì bàn tay mang theo chân khí đã hung hăng quất vào mặt hắn.

Ba!

Chỉ nghe vang lên một tiếng thanh thúy, Ngụy Chân đã trực tiếp bị Tần Trần quất bay ra ngoài, cả người như là một miếng giẻ rách phù phù rơi xuống đất. Nửa gương mặt hắn đã sưng lên tím ngắt, đang không ngừng kêu đau.

Một màn kinh người này làm cho Ngụy Chấn ở bên cạnh hai chân như nhũn ra, cả người lạnh lẽo, chỉ muốn ngay lập tức chạy ra khỏi phòng. Thế nhưng chỗ Tần Trần đứng vừa vặn ngăn cản đường thoát của hắn.

"Tiểu tạp chủng, ngươi biết ta là ai mà. Ngươi mà dám đánh ta, thì ngươi nhất định chết, ngươi nhất định chết đo biết không..."

Ngụy Chân khó khăn chỏi người lên, giận dữ gầm thét. Hai mắt của hắn đỏ ngầu, khươn mặt vặn vẹo kinh khủng, cả người như là một con dã thú bị thương nổi điên làm cho người ta sợ hãi.

Giận, giận dữ trước nay chưa từng có.

Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ bị người khác nhục mà như bây giờ. Khuất nhục mãnh liệt tràn ngập lồng ngực hắn, trong ánh mắt mơ hồ của hắn tràn ngập thống hận, hận không thể lập tức giết chết Tần Trần.

Có điều đáp lại hắn là một cước bay đến của Tần Trần.

Răng rắc!

Quai hàm Ngụy Chân trực tiếp bị đá trật khớp, máu và nước miệng văng ra tung tóe. Hắn đông một cái té ngã xuống đất, đầu đau như muốn nứt, người không ngừng giật giật.

"Ngươi gọi là Ngụy Chân? Ta cảnh cáo ngươi, đừng chọc ta. Lần này ta cho ngươi cơ hội nhưng nếu như có lần sau thì ta cam đoan ta nhất định sẽ làm thịt ngươi."

Tần Trần đi tới bên cạnh Ngụy Chân, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống, toàn bộ tinh thần ngưng tụ ở hai mắt hung hăng trừng Ngụy Chân.

Ầm!

Ngụy Chân chỉ cảm giác đại não của mình đột nhiên trống rỗng. Bóng đen tử vong trong nháy mắt bao phủ hắn vào trong. Hai mắt của Tần Trần, như là lợi kiếm hung hăng đâm vào lòng hắn.

"A!"

Ngụy Chân kêu lại the thé hoảng sợ tột cùng. Sâu trong nội tâm hiện ra một cảm giác sợ hãi chưa từng có, giờ khắc này tựa như là đặt hắn vào Cửu U Địa Ngục chịu phải khổ sở tận cùng vậy.

Một vũng nước trong nháy mắt xuất hiện ở đũng quần Ngụy Chân, cảm giác ẩm ướt làm cho hắn giật mình tỉnh lại. Hắn chỉ bị Tần Trần trừng một cái mà đã sợ không thể kiềm chế được tiểu tiện, đối với một người luôn tự cao tự đại như hắn mà nói thì quả thật so với chết còn khó coi hơn rất nhiều.

Ầm!

Tần Trần một cước mạnh mẽ đá vào đan điền Ngụy Chân. Hắn kêu thảm một tiếng liền bất tỉnh.

Ngụy Chấn bên cạnh đã bị dọa cho sợ mất mật.

Sắc mặt hắn tái nhợt, biết chuyện này đã không ổn, cho nên không có kịp suy nghĩ cái gì liền điên cuồng phóng ra ngoài cửa bên cạnh Tần Trần. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là chạy khỏi nơi này, tránh xa tên ma quỷ Tần Trần.

"Muốn trốn? Không kịp!"

Ánh mắt Tần Trần lạnh lẽo đấm ra một quyền, ầm một tiếng Ngụy Chân liền nặng nề ngã sấp xuống đất.

Cộc! Cộc! Cộc!

Như là tiếng bước đi của Tử Thần, chậm rãi đi đến bên cạnh Ngụy Chấn. Hắn nén cảm giác đau nhức toàn thân, vội vàng đứng lên quỳ trên mặt đất, sợ hãi nhìn Tần Trần liên tục cầu khẩn nói:

- Tần Trần... À không... Trần thiếu... Trần đại gia ta xin ngươi... ngươi bỏ qua cho ta đi, ta nhất định không dám chọc ngài nữa. Ngày sau ta mà làm như thế nữa thì ta chính là tên súc sinh, ngươi bỏ qua cho ta đi.

"Sai rồi, ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng."

Ánh mắt Tần Trần lạnh lẽo, hung hăng đạp một cước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!