Chương 2: Mẫu thân

"Vậy thì tốt rồi."

Mỹ phụ ôn nhu nhìn Tần Trần, trong mắt phảng phất tất cả đều là nhi tử của mình.

"Trần Nhi ngươi nói cho mẫu thân biết ngươi vì sao lại cùng vị công tử của Ngụy Hầu gia quyết đấu. Có phải là có người cố ý hãm hại ngươi hay không?"

Tần Nguyệt Trì nhíu mày nhìn Tần Trần, vẻ mặt lo lắng.

"Không có, là hài nhi tự muốn cùng hắn quyết đấu."

Tần Trần cúi đầu nói, ánh mắt lạnh lẽo.

Sự thật là Ngụy Chấn ở học viện nhục mạ hắn là đứa con hoang, mắng mẫu thân hắn là tiện nữ nhân. Hắn nóng giận mới lên đài quyết đấu.

Hiện tại xem ra đây là âm mưu nhằm vào hắn. Bởi vì Ngụy Chấn vừa lên đài liền hạ độc thủ.

Nếu như hắn nói cho mẫu thân biết sự thật, lấy tính cách của nàng nhất định sẽ tìm Ngụy Hầu gia liều mạng. Với tình cảnh của mẫu thân việc này rất khó khăn.

Tần Nguyệt Trì lúc còn trẻ được xưng là đệ nhất mỹ nhân Đại Tề Quốc, là đối tượng ái mộ của vô số công tử, vương hầu Vương Đô. Thậm chí Thánh Thượng hiện nay bởi vì nghe nói Tần Nguyệt Trì dung mạo xinh đẹp, có ý muốn nạp nàng làm phi.

Không ngờ là lúc đó Tần Nguyệt Trì đột nhiên bỏ nhà đi, lang bạt thiên hạ biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Ba năm sau nàng trở về, mang theo Tần Trần vừa mới sinh, trở lại Tần gia.

Chuyện này oanh động toàn bộ Vương Đô.

Chưa gả đã sinh nhi tử, việc này ở toàn bộ Thiên Võ đại lục đều là việc cực kỳ đáng thẹn. Chính là không tuân theo cha mẹ, ở một số chỗ man di mọi rợ phải bị ngâm lồng heo.

Tần gia lúc đó tức đến mức thiếu chút nữa đánh chết Tần Nguyệt Trì. Lúc này Tần Bá Thiên, Định Võ Vương, cũng chính là Tần Trần ngoại tổ phụ ra sức đè nén nghị luận, lấy danh nghĩa huyết mạch của Tần gia bảo hộ Tần Nguyệt Trì và Tần Trần.

Nhưng toàn bộ người Định Võ vương phủ đều dùng ánh mắt lạnh lẽo đối đãi với Tần Nguyệt Trì và Tần Trần. Bọn họ cho rằng nàng là sỉ nhục của Tần gia.

Vì vậy mà thời gian Tần Nguyệt Trì ở trong Tần gia rất khổ sở.

Nếu không bởi vì nguyên nhân đó, Tần Trần cũng sẽ không hôn mê đến ba ngày ba đêm lại không có một tên y sư nào đến kiểm tra.

"Trần Nhi, ngươi tuy không có thức tỉnh huyết mạch nhưng không sao cả, ngày sao còn có nhiều cơ hội, không nên nhất thời lỗ mãng cùng người ta so tài. Coi như ngươi không trở thành cường giả lưu danh, cũng không sao, mẫu thân sẽ bảo hộ ngươi."

Tần Nguyệt Trì nhìn Tần Trần nằm suy yếu trên giường hẹp, nhè nhẹ thở dài một hơi, mũi có chút đau xót.

Tính cách của Trần Nhi ương ngạnh, nếu như không giải quyết được chuyện này e rằng ngày sau còn có chuyện.

"Không có thức tỉnh huyết mạch?"

Thông qua dung hợp ký ức của cổ thân thể này, trong nháy mắt Tần Trần cũng lý giải được một ít chuyện.

Nguyên lại là chủ nhân của cổ thân thể này có thiên phú võ đạo không tệ, lấy thành tích xuất sắc nhất thi vào học viện đệ nhất Đại Tề Quốc, Thiên Tinh Học Viện.

Chẳng qua là trong mấy lần tổ chức nghi thức thức tỉnh huyết mạch ở Học viện hắn đều không thể thức tỉnh huyết mạch. Mấy ngày trước Học viện tiến hành một lần thức tỉnh huyết mạch với tất cả học viên, hắn vẫn không thể thức tỉnh huyết mạch.

Thiên Võ đại lục lấy huyết mạch vi tôn, không có thức tỉnh huyết mạch, không cách nào trở thành một tên cường giả chân chính.

Trước đó chủ nhân của cổ thân thể này biết được tin tức này, nhận phải đả kích nặng nề. Hắn một lòng muốn trở nên mạnh mẽ là vì để cải biến tình cảnh của hắn và mẫu thân ở Vương phủ. Lại không nghĩ rằng ông trời vậy mà còn dùng một câu như thế đùa bợt hắn. (câu huyết mạch vi tôn)

Bị đả kích, hắn uất ức sầu não, đần độn, mỗi ngày rầu rĩ không vui.

Vì tâm tình của hắn không tốt, Tần Nguyệt Trì mới cho là Tần Trần sở dĩ quyết đấu cùng Ngụy Chấn là do không thể thức tỉnh huyết mạch mà ra.

"Mẫu thân yên tâm, chút cản trở nhỏ không thể làm hư hài nhi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!