Chương 15: Đoạn tử tuyệt tôn

"Ha ha, tiểu tử này muốn chết hả, vậy thì ta thành toàn cho hắn."

Một thiếu niên da đen cười gằn, đánh một quyền vào mặt Tần Trần.

Một thiếu niên khác bên cạnh hắn cũng âm hiểm cười, lặng lẽ tiếp cận Tần Trần rồi đột nhiên vung chân đá vào hạ bộ của hắn.

Một cước vô cùng kinh dị, làm cho kình phong gào thét. Nếu là bị đá trúng thì khó mà không đoạt tử tuyệt tôn, quả là cực điểm ác độc.

"Trần thiếu cẩn thận."

Lâm Thiên cùng Trương Anh đều kinh ngạc kêu lên, muốn tiến lên giúp đỡ hắn những đã không kịp nữa rồi.

Tần Trần chỉ là võ giả Nhân Cấp sơ kỳ, hơn nữa còn chưa khỏi bệnh thì làm sao có thể ngăn được hai tên võ giả cùng cấp công kích?

Lúc này tất cả mọi người đều cho là Tần Trần sẽ bị đánh ngã trong nháy mắt rồi kêu gào thống khổ.

"Cút!"

Sắc mặt Tần Trần lạnh lẽo, phun ra một chữ như sấm sét, dưới chân tựa hồ mọc rễ, vai nghiêng về phía trước. Thân thể của hắn như là cá diếc đột nhiên chạm đến thiếu niên da đen, vừa vẹn khủy tai chạm ngay vào bộ ngực của thiếu niên.

Nhìn ở một góc độ khác, lại giống như là thiếu niên bay tới vung ra một quyền, lại tự chính mình nhào vào khuỷu tay của Tần Trần.

Tiếp theo đó Tần Trần lấy chân trái làm trụ, cấp tốc xoay mình, chân khí dưới chân vọt lên hình thành một đạo gió lốc, mặt đất tro bụi bay lên, đùi phải nhanh như chớp nâng cao.

"Á!"

"Ấu! Gào!"

Hai tiếng hét to thê thảm vang lên, tình cảnh Tần Trần ngã xuống trong suy nghĩ của mọi người cũng không có xảy ra mà ngược lại là thiếu niên da đen cùng tên thiếu niên kia lại gào thét thống khổ, lăn như là hồ lô, trên trán đầy mồ hôi lạnh.

Đặc biệt là tên thiếu niên đá ra một cước đoạn tử tuyệt tôn kia lại bị chân phải của Tần Trần mạnh mẽ đá vào hạ bộ. Tiếng vang trầm đục khiến cho người xem đều cảm thấy người dưới lạnh lẽo, thân hình run rẩy.

Cơ hồ cái kia của thiếu niên đã triệt để bị phế bỏ rồi.

Bên cạnh còn lại một tên thiếu niên thì nơm nớp lo sợ, hai chân run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Tần Trần nhảy đến một bước, lòng bàn tay vẩy ra, đùng một cái thiếu niên kia như là miếng vải bố bị Tần Trần đánh bay ra ngoài chật vật ngã sắp, đau đến mức thở không nổi.

"Hảo, thằng con hoang nhà ngươi cũng dám đánh trả."

Vừa có chút sững sờ, Ngụy Chấn liền thẹn quá hóa giận, thanh âm sắc nhọn gào to:

- Thằng con hoang, lần trước không có đánh chết ngươi đúng là ta quá mức nhân từ rồi.

Khuôn mặt Ngụy Chấn dữ tợn, nghiêng người đi lên, trong tiếng gầm gừ hai cánh tay như là rắn độc uốn éo đánh ra, ngón tay trực tiếp đâm vào ngực Tần Trần.

Đầu ngón tay này phát ra tiếng xé gió kịch liệt, như là hai cái răng nọc của rắn độc cấp tốc phóng đến trước mặt Tần Trần.

Thật nhanh!

Trên sân không ít học viên kinh ngạc kêu lên thất thanh.

Hầu như tất cả học viên có tu vi Nhân Cấp sơ kỳ đều không có ai thấy được hành động của Ngụy Chấn cả.

"Ha hả, một chiêu này của ta chính là chỉ pháp Hoàng Cấp thượng phẩm Thiên Tà Chỉ. Tuy chỉ học được chiêu thứ nhất Tà Nha Chỉ Lộ, nhưng muốn phế ngươi thì cũng dễ như ăn cháo vậy."

Ngụy Chấn cười âm trầm, hắn cơ hồ đã có thể thấy được cảnh tượng khi hắn chỉ tay trúng Tần Trần thì cả người tên kia trong nháy mắt ngã gục, trên mình đầy máu tươi.

Nghĩ tới đây, hắn hưng phấn muốn lên cơn luôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!