Chương 12: Luyện chế

Chuyện này triệt để hù dọa Lương Vũ. Biết Tần Trần không nói bừa hắn không còn cách nào bảo trì trấn định.

"Thỉnh các hạ nói cho ta biết phương pháp giải độc, tại hạ cảm kích vô cùng."

Lương Vũ kích động bắt lấy bả vai Tần Trần run giọng nói, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.

May là nơi này hẻo lánh, không có ai thấy màn này, bằng không mọi người thấy Lương Vũ cầu khẩn một thiếu niên chắc chắn sẽ thất kinh.

Tần Trần nói:

- Ngươi không phải nói ta nói bừa sao? Sao bây giờ lại tin tưởng rồi?

"Tại hạ có mắt như mù, xin thỉnh các hạ đại lượng."

Lương Vũ nịnh bợ cười nói, có điều trong lòng tức giận dị thường, tràn ngập oán hận thầm nghĩ: "Trước tiên đoạt phương pháp phá giải vào tay đã, rồi sau đó xem ta như thế nào thu thập ngươi!"

Tần Trần nhìn Lương Vũ, sao mà không biết suy nghĩ của hắn, có điều chỉ thản nhiên nói:

- Đi thôi.

Lương Vũ ngẩn ra:

- Đi chỗ nào?

"Phòng luyện khí của ngươi, đầu tiên luyện chế dùm ta một vật."

Lương Vũ tuy kinh ngạc nhưng vẫn dẫn đường mang theo Tần Trần đi vào trong Khí Điện.

Lương Vũ là Nhị Giai Luyện Khí Sư, hiển nhiên có phòng luyện khí độc thập của mình. Trên đường đi thái độ Lương Vũ với Tần Trần rất là cung kính, mọi người xung quanh thấy một màn này đều bàn luận xôn xao, trong lòng suy đoán coi thiếu niên này đến tột cùng là thần thánh phương nào?

"Đến rồi."

Không bao lâu Lương Vũ đã dẫn Tần Trần đi vào một căn phòng, bên trong có đầy đủ dụng cụ luyện chế, cần gì có nấy.

"Không biết rốt cuộc là các hạ muốn ta luyện chế vật gì?"

Lương Vũ trầm giọng nói.

Tần Vũ mang đến giấy bút, nhanh chống vẽ ra bản vẽ Thiên Mộc Thần Châm, thản nhiên nói:

- Ta cần ngươi luyện chế ra mười tám miếng tiểu thần châm này.

Lương Vũ thản nhiên tiếp nhận bản vẽ, cúi đầu thờ ơ nhìn. Nguyên bản nét mặt thong dong biến thành ngưng trệ, dần lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó chuyển sang khiếp sợ, nội tâm bị trùng kích thật lớn.

Chỉ thấy trên bản vẽ của Tần Trần vẽ một cái châm nhỏ tinh tế màu đen, dài ba tấc ba (30cm), tổng thể là hình xoắn ốc. Mỗi một cái bộ vị đều hết sức chính xác, độ rộng và đường kính bộ vị cũng khác nhau. Đồng thời trên châm nhỏ còn phân bố một ít minh văn phù lục phức tạp, khiến cho người nhìn hoa cả mắt.

Bỗng nhìn thật kỹ, mặc dù bản vẽ là một cây chăm nhỏ, nhưng phân tích cẩn thận, lại rất tinh tế, như là một tác phẩm nghệ thuật, có độ khó cao, còn muốn quý giá hơn một ít Nhị Giai bảo binh.

Càng làm cho Lương Vũ giật mình là thủ pháp vẽ của Tần Trần hoàn toàn dựa theo kết cấu luyện chế mà vẽ nên. Mỗi một chi tiết nhỏ đều mô tả đến tận cùng chi tiết, so sánh với rất nhiều bản vẽ từ thượng cổ lưu truyền về đều có vẻ chính xác hơn nhiều. Một bản vẽ tinh tế như là trong sách vở, hoàn toàn không nhìn ra được tì vết nào.

Lương Vũ hít sâu một hơi, khiếp sợ trong mắt thu liễm, ngưng giọng nói:

- Ta mặc dù là Nhị Giai Luyện Khí Sư nhưng trình độ thần diệu của thần châm này đã vượt xa Nhị Giai bảo binh, cho dù là Tam Giai bảo binh cũng sợ là kém xa tít tắp. Ngươi để ta luyện chế thế nào được đây?

"Chuyện ngươi có thể nghĩ đến thì ta sao lại không nghĩ ra? Yên tâm đi, ta sẽ ở bên cạnh chỉ đạo ngươi."

"Ngươi?"

Lương Vũ hồ nghi nhìn Tần Trần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!