Lương Vũ lạnh lùng nhìn Tần Trần nói:
- Tiểu quỷ nhà ai? Lại có dũng khí gọi tục danh của bản đại sư?
"Tần Trần, ngươi làm gì thế, còn không mau theo ta đi về."
Tần Phấn cả người run lên, liền gầm thét lên với Tần Trần. Chợt khẩn trương nói với Lương Vũ:
- Lương Vũ Đại Sư, đây là lệnh đệ, hắn không hiểu quy củ xin thỉnh Lương Đại Sư thứ lỗi.
Lúc này ngược lại là hắn muốn giúp Tần Trần. Phải biết là nếu như vì Tần Trần mà khiến cho Lương Đại Sư giận chó đánh mèo Tần gia bọn họ thì thật là phiền toái.
"Ngươi vừa mới đột phá Nhị Giai Luyện Khí Sư mới có vài ngày phải không?"
Tần Trần tay trái ôm ngực, tay phải sờ cằm.
"Ngươi đến cùng là muốn nói cái chi?"
Mắt Lương Vũ lạnh lùng nhìn Tần Trần, trầm giọng nói:
- Ta không rảnh cùng tên tiểu quỷ nhà ngươi nói chuyện phiếm, lập tức cút ra Khí Điện cho ta.
Thái độ Tần Trần khiến cho trong lòng hắn rất khó chịu, nếu như không phải vì đối phương là thiếu niên, hắn sớm đã trở mặt.
"Tần Trần, đi ngay cho ta."
Tần Phấn hai mắt u ám, trong ánh mắt cơ hồ phun ra lửa, tay phải bỗng bắt được cánh tay phải của Tần Trần, kéo hắn đi ra ngoài.
"Ba!"
Chân khí trong cơ thể Tần Trần hối hả vận chuyển, quán thâu đến tay phải, một cổ lực lượng cường đại từ trong cánh tay phát ra, rung lên nhẹ nhàng đánh bay Tần Phấn ra ngoài.
"Hảo tiểu tử nhà mày, còn dám phản kháng."
Trong nháy mắt bị đánh bay, Tần Phấn chỉ cảm thấy năm ngón tay truyền đến cảm giác tê dại cùng đau đức. Trong lòng khiếp sợ đồng thời cũng bộc phát lửa giận, như một con sư tử nổi giận nhào lên phía Tần Trần.
Thân hình Tần Trần không nhúc nhích, cước bộ di chuyển nhẹ nhàng liền tránh được Tần Phấn ra tay, thản nhiên nói:
- Muốn đột phá Nhị Giai Luyện Khí Sư thì nhất định phải luyện chế được một thanh Nhị Giai Bảo Binh. Nếu như ta đoán không thì thì lúc ngươi khảo hạch đã luyện ra một thanh Bảo Binh có thuộc tính hỏa.
Nét mặt Lương Vũ rung lên, thần sắc không kiên nhẫn lộ ra khiếp sợ, trầm giọng nói:
- Làm sao ngươi biết?
"Ta không chỉ biết ngươi luyện chế một thanh Bảo Binh thuộc tính hỏa, mà còn biết tài liệu chính luyện ra chuôi Bảo Binh này là Xích Viêm Thạch. Trong quá trình kéo dài và dát mỏng Xích Viêm Thạch ngươi lại dùng Lục Mị thạch để trung hòa tính nóng rực của Xích Viêm Thạch. Lục Mị Thạch tuy là có viêm tính cùng tác dụng trung hòa Xích Viêm Thạch nhưng nó thân là tài liệu chính chế tác Mị Độc cho nên viêm tính bộc phát, ngươi lại dính phải độc tính.
Tần Trần lắc đầu, tiếc hận nói:
- Ngươi là Nhị Giai Luyện Khí Sư, không màng thân mình dính phải độc tính thật là quyết đoán nha. Chuyện này nếu như mà truyền đến nơi thẩm định của Khí Điện thì đối với chuyện bọn họ đánh giá đẳng cấp của ngươi chắc là sẽ có ảnh hưởng chứ?
Thân thể Lương Vũ hơi chấn động một chút, trong tròng mắt hiện lên khiếp sợ, sau đó phút chốc khí sắc âm trầm, nói:
- Hừ, chỉ biết nói bậy nói bạ, ta không biết ngươi đang nói cái gì nữa.
Tần Trần khoan thai than thở:
- Mị độc thật ra cũng không có cái gì, nhưng đáng tiếc là ngươi vì giảm nhẹ mị độc đã dùng Giải Độc Đan đặc hiệu, ha hả, tài liệu chính của Giải Độc Đan đặc hiệu là Không Linh Hoa. Không Linh Hoa có thuộc tính hàn, không chỉ không có tác dụng tiêu trừ mị độc mà còn gia tăng tốc độ phát triển của mị độc, để nó đi vào ngũ tạng lục phủ mau hơn. Chuyện này tương đương với tự sát, ngươi không biết sao?
"Há, ta quên mất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!