Chương 37: Có người nhớ ta?

Cha con Phương gia cùng kêu lên hỏi: "Biện pháp gì?!"

Hải Nguyên cư sĩ cũng nửa tin nửa ngờ mà nhìn sang, nhưng đã có vết xe đổ,  lần này lão không có vội phản bác.

Đoạn Hồi Xuyên thần bí nhếch khóe miệng lên, khẽ mỉm cười: "Nếu Đoạn gia mơ ước phong thủy bảo địa nhà ngài, vậy ngài thẳng thắn bán luôn cho ông ta, năm triệu quá ít, phải đòi mười vạn, còn nữa nhất định phải thêm một điều kiện phụ theo, chính là chỗ đất gặp sự cố của Đoạn gia chỉ cần đóng gói đưa cho ngài."

Vạn vạn không ngờ tới Đoạn Hồi Xuyên đưa ra cái biện pháp "Trao đổi" như thế, Phương Dĩ Chính thất vọng nhíu lông mày, do dự nói: "Vừa nãy, mấy vị rõ ràng đều nói mảnh đất kia có vấn đề, chẳng lẽ Đoạn đại sư có biện pháp xoay chuyển càn khôn?"

Hải Nguyên cư sĩ vuốt râu không nói, lão có nghĩ tới phương pháp phá cục, nhưng là nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra làm như vậy có ích lợi gì.

Đoạn Hồi Xuyên định liệu trước nói: "Xoay chuyển càn khôn không dám nói, mà dẫn đến phong thuỷ Đoạn gia Tổ Từ chuyển biến xấu, nguyên nhân tuyệt đối không phải là bị nhà ngài hút đi long khí. Nếu như Phương Đổng không tin, tối hôm nay, tôi sẽ nghĩ biện pháp chứng minh cho ngài xem."

Phương Dĩ Chính cùng Hải Nguyên cư sĩ liếc mắt nhìn nhau, đều là bán tín bán nghi.

Đêm đầu mùa thu mang theo gió nhẹ cảm giác mát mẻ gảy mặt hồ lên vài gợn sóng.

Đối diện khách sạn đèn đuốc sáng choang là một cái viện điều dưỡng mười tầng yên tĩnh đứng lặng bên hồ.

Phòng bệnh đặc biệt của Đoạn gia nằm ở tầng cao nhất viện điều dưỡng, sau khi Đoạn Minh Dương bị tai nạn xe cộ, cậu ta vẫn nằm yên phận trong phòng bệnh này, gian phòng rộng rãi, nhưng cậu chỉ chiếm một tấm giường bệnh nhỏ.

Trong thời gian trở thành người thực vật, cậu bị nhốt trong bóng tối ý thức, mơ hồ cảm nhận được xung quanh các bác sĩ đến rồi đi, ở lại một lúc hoặc không thể ra sức hoặc đồng cảm thương hại than thở.

Bởi hai đứa con trai trước đều không còn dùng được, cha con Đoạn thị từ trước đến giờ đối với lão tam cực kỳ thương yêu, mang nhiều kỳ vọng.

Đoạn Minh Dương từ nhỏ thân thể gầy yếu, cơ hồ quanh năm suốt tháng phần lớn thời gian đều ở viện điều dưỡng, Đoạn Doãn Chính coi như công tác bận rộn, cũng sẽ bớt chút thời gian tự mình đến phòng bệnh làm bạn với đứa con này, khác với Đoạn Hồi Xuyên khi còn bé, dù như thế nào cũng xa không cầu được quan ái.

Đoạn tam gia hết lòng tin theo thuyết phong thuỷ, tin lão tam chính là một tôn tử hiếu thuận, vì cầu tổ tông phù hộ, lão thường mang theo Đoạn Minh Dương đi Tổ Từ cúng tế, hy vọng có thể được long khí tẩm bổ cùng che chở, nhưng là nhiều năm qua đi, vẫn như cũ bất chấp không có khởi sắc.

Vào giờ phút này, Đoạn tam gia cùng Đoạn Doãn Chính hai bên trái phải mà ngồi trên giường bệnh, cõi lòng tràn đầy vui sướng và hoan hỉ nhìn đứa con được sủng ái nhất, mặc dù Đoạn Minh Dương chỉ là từ hôn mê mở mắt ra, chưa nói chuyện được, cũng đủ để làm cho bọn họ mở cờ trong bụng.

Một đám trưởng bối Đoạn gia dồn dập chen vào trong phòng bệnh, đáy lòng không biết giấu tâm tư gì, ít nhất trên mặt đều là một vẻ lão hoài khuây khoả.

"Bác sĩ Ngôn, lần này rõ ràng Dương có thể tỉnh lại, thực sự là nhờ có cậu y thuật cao minh!" Đoạn Doãn Chính thu hồi ánh mắt nhìn nhi tử, chuyển sang Ngôn Diệc Quân đang đứng cạnh cửa sổ im lặng, tự đáy lòng khen một câu. Advertisement / Quảng cáo

Ánh đèn khách sạn Ôn Tuyền lộng lẫy tập trung trên mặt hồ, ánh sáng trong trẻo bướng bỉnh mà nhảy múa, Ngôn Diệc Quân rất hứng thú thưởng thức chốc lát, xoay người lại, khách khí xa cách cười nhạt nói: "Không dám, Đoạn tổng quá khen rồi."

Trong tay y thưởng thức một cái bật lửa hình rồng, cảm xúc lạnh lẽo của kim loại lắng đọng nơi lòng bàn tay, công nghệ chân thực giống như một con rồng con tí hon, xinh đẹp đáng yêu, ở lòng bàn tay xoay quanh như muốn bay.

Ngôn Diệc Quân nhìn chăm chú vào con rồng nhỏ này, không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười.

Dùng vu lực của y, Đoạn Dương sống hay chết, cũng chỉ dựa vào tâm ý của y mà thôi. Hiện tại đã cao hứng, không khỏi quá sớm.

Đoạn Doãn Chính không biết gì về việc này, ông vẫn còn đắm chìm trong niềm vui con trai đã khôi phục, lòng đầy cảm kích và kính phục đối với Ngôn Diệc Quân:

"Bác sĩ Ngôn đừng quá khiêm tốn, nói đến, cậu tuổi còn trẻ đã bước lên hàng ngũ danh y nhất lưu, thật hiếm thấy, huống chi nghiệp giới nghe đồn, tầm nhìn đầu tư của cậu còn giỏi hơn nữa, cơ hồ như chong chóng đón gió, khiến lão già như tôi cũng phải xấu hổ, cũng không ngại hạ thể diện, có lúc tôi thật muốn học hỏi kinh nghiệm từ cậu đấy, ha ha. Hai đứa con trai vô dụng của tôi, được bằng một nửa, mà không, bằng một phần mười ưu tú của cậu thôi, vậy tôi nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh rồi."

Ngôn Diệc Quân nhếch miệng nhẹ nhàng nở nụ cười, ý vị thâm trường nói: "Đoạn tổng chính trực tráng niên, cố gắng một chút, có lẽ còn có thể sinh thêm đứa thứ ba."

"Khụ, ha ha, bác sĩ Ngôn thực sự là dí dỏm." Đoạn Doãn Chính sắc mặt có chút mất tự nhiên cứng đờ, cười ha hả xóa mở đề tài: "Bác sĩ Ngôn có thiên phú về đầu tư như thế, nếu như chăm chú mặt này, sợ là người đứng đầu danh hiệu người đầu tư trẻ nhất cũng phải nhượng lại thôi."

Ngôn Diệc Quân đương nhiên sẽ không nói cho ông biết, đó là bởi vì y có người thường tiếp xúc với một lượng lớn các thông tin.

"Làm bác sĩ, là sở thích của tôi." Ngôn Diệc Quân thu hồi bật lửa, một tay tùy ý nhét trong túi quần, nửa gương mặt đẹp trai chiếu rọi trên cửa kinhs, nửa còn lại bị bóng đêm vùi lấp: "Là người đều sẽ bị thương, sinh bệnh, bị bệnh sẽ phải đi bệnh viện, cho nên ở bệnh viện, có thể nhìn thấy rất nhiều người."

Lời nói này có chút không đầu không đuôi, nhưng nghe vào tai Đoạn Doãn Chính, chỉ cho là y yêu thích cứu người: "Bác sĩ Ngôn thực sự là phẩm chất cao thượng, lý tưởng rộng lớn, ha ha."

Ngôn Diệc Quân chỉ cười đáp lại.

Đoạn gia lão nhị Đoạn Minh Thần đứng ở góc phòng bệnh, ngay cả ánh đèn cũng bị đoàn người ngăn trở, hãm nửa người cậu ở trong bóng tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!