Vương Khải nhìn tôi, chậm rãi, đầy ma lực: "Quan Tiểu Yến, làm công chúa của tôi được không?"
Tôi nắm chặt tay, căng thẳng đến mức thở cũng có chút khó khăn. Ánh mắt của Vương Khải lúc này khó phân thật giả.
Tôi lấy lại nhịp thở bình thường, nhìn vào ánh mắt Vương Khải, hơi mĩm
cười, nói: "Vậy thì tôi có phải gọi anh là phụ hoàng không?"
Vương Khải ngẩn ra, sau đó cong khóe môi, trên mặt trưng ra ý cười. Anh ta
huých khuỷu tay lên vai tôi, cười hi hi nói: "Tôi nói rồi mà, con người
cô đến thời khắc then chốt vẫn rất hài hước, không hổ là một trong số ít cô gái không cung kính quỳ phục dưới gấu quần tôi…"
Tôi nhếch
khóe miệng cười cười, còn may, còn may, anh ta chỉ đang đùa mà thôi. Nói thực, tôi chẳng phải là đại mỹ nữ gì, Vương Khải xem ra cũng chẳng để
mắt đến tôi, anh ta chỉ thích trêu tôi thôi. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy
thoái mái hơn một chút.
Vương Khải không khách sáo khoác tay lên
vai tôi, cười nói: "Tiểu Yến Yến à, nói thật lòng, vừa rồi có phải cô
thực sự có chút động lòng không?"
Tôi còn chưa kịp trả lời, anh ta đã nói: "Không sao, không sao, cô có nói ra tôi cũng sẽ không kỳ thị cô."
Tôi chẳng biết làm thế nào cử động vai một chút, tránh cánh tay anh ta,
nói: "Đúng vậy, tôi thực sự động lòng rồi, phiền anh tránh ra." Tôi nói
rồi đi qua anh ta.
Vương Khải lại sán đến: "Đã động lòng rồi, vậy thì hai chúng ta hẹn hò đi? Đi nhà cô hay nhà tôi? Nhà tôi an toàn hơn một chút…"
Tôi xoa trán, nói: "Anh về nhà anh, tôi về nhà tôi."
Vương Khải vẫn còn muốn đùa: "Tiểu Yến Yến, không được kiểu muốn từ chối lại
còn nghênh đón thế này, cô là phụ nữ có chồng, tôi cũng không để ý đâu."
Tôi quay người, nhổ một chiếc lông từ trên mặt nạ của anh ta, sau đó nâng
chiếc lông, vờn một chút lên cằm của anh ta, dáng vẻ đó giống như là nữ
thổ phỉ trêu đùa chàng trai con nhà lành, còn Vương Khải thì rất thích
thú với hành động của tôi. Tôi vừa dùng lông chim vờn dưới cằm anh ta,
vừa u ám đáng sợ nói: "Lập tức biến mất khỏi mắt tôi, nếu không thì tôi
phế anh!"
Vương Khải chẳng thèm để ý, chỉ cười cười, không làm gì cả.
Tôi nổi giận, nhấc chân lên, đá vào chỗ hiểm của anh ta…Được thôi, tuy tôi không có gan đó, nhưng mà dọa dẫm thì có thể đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!