Chương 27: (Vô Đề)

Buổi sáng, tôi đang ngồi trước gương chỉnh lại dung nhan. Giang Ly đột nhiên nói: "Cô buộc tóc lên đi."

Tôi nhất thời không nghe rõ anh ta muốn làm gì: "Hả?"

Giang Ly lấy một chiếc kẹp nhỏ từ trong tủ nữ trang của tôi, nhắc lại: "Buộc tóc lên đi."

Tôi: "Vì sao chứ?"

Giang Ly dùng chiếc kẹp nhỏ cốc lên đầu tôi, nói: "Đương nhiên có tác dụng, nhanh chút, nếu không cô sẽ đến muộn đó."

Tôi đành ngoan ngoãn nghe lời, buộc tóc lên.

Sau đó, Giang Ly đi đến phía sau, cầm một chiếc kẹp nhỏ, kẹp mạnh vào sau gáy tôi…

"Á, đau quá!" Tôi cất tiếng kêu thảm thiết, ôm lấy cổ, quay đầu hung dữ nhìn anh ta. "Anh muốn làm gì?!"

Giang Ly vô tội nói: "thể hiện ân ái mà."

Tôi: "Ân ái gì chứ, rõ ràng là anh đang mưu sát tôi!"

Giang Ly nói rất nghiêm túc: "Sau khi ân ái sẽ để lại dấu vết, cô phải thể hiện cái này."

Tôi sững lại một lát, tiếp đó hiểu ra ý của anh ta, mặt tự nhiên nóng rực. Cái đó…mọi người đều hiểu sao?

Giang Ly nhìn khuôn mặt của tôi một cái, mờ ám nói: "Thật không ngờ cô cũng biết xấu hổ."

Thiện tai, lão nương cũng là một cô gái đó! Hơn nữa, tôi còn chưa ân ái cùng ai nữa…

Giang Ly kéo tay tôi ra, chuẩn bị kẹp thêm một lần nữa vào sau cổ tôi, tôi ôm cổ sống chết không buông. Thế là anh ta dọa dẫm: "Nếu cô không phối

hợp, tôi đành dùng miệng cắn thôi."

Được rồi, so với bị Giang Ly cắn, tôi lựa chọn bị kẹp kẹp mấy cái, dù gì cũng chẳng chết người.

Thế là sau đó, trong phòng văng vẳng vang lên tiếng kêu thảm thiết của cô gái nào đó…

Đợi công việc ngược đãi của Giang Ly hoàn tất, tôi một dám hỏi một chuyện

không rõ: "Giang Ly, vì sao anh chỉ kẹp phía sau mà không kẹp phía trước vậy?"

Giang Ly: "Bởi vì phía sau cô không tự nhìn thấy được, đồ ngốc."

Hiểu rồi, hóa ra kịch bản là thế này: Phía sau cổ của tôi có "dấu vết ân

ái", bản thân tôi cũng không biết, thế mà hôm nay lại ngốc nghếch buộc

tóc lên, sau đó hưng phấn chạy đi làm…Nhưng mà thế này chẳng phải sẽ có

rất nhiều người nìn thấy sao? Vậy thì rất mất mặt…

Thế là tôi nói với Giang Ly nghi vẫn của mình. Giang Ly dịu dàng nói: "Đúng vậy, không phải bây giờ cô mới nghĩ đến chứ?"

Tôi đau đớn đến muốn chết.

Nhưng tôi vẫn chưa hết băn khoăn: "vậy nếu hôm nay tôi không gặp Vu Tử Phi thì sao?"

Giang Ly vô cùng thản nhiên đáp: "Vậy thì ngày mai tiếp tục làm, sớm muộn gì cũng có một ngày cô gặp anh ta!"

Hết bàn cãi, đây là chủ ý quái quỷ gì chứ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!