Từ sau lần gặp tiểu
mỹ nam Tiết Vân Phong ở nhà ăn của nhân viên, tôi không gặp lại cậu ta ở đó nữa. Theo Vương khải khai báo, trong cuộc sống, đứa trẻ này thích
nghiên cứu linh tinh, ghét chỗ đông người, cho nên cậu ta không đi đến
nhà ăn nhân viên cũng là bình thường. Bố của Vương Khải và bố của Tiết
Vân Phong đều là cổ đông của tập đoàn Nam Tinh, vậy thì hai người bọn họ chắc cũng là người quen, cho nên lời của Vương Khải có độ tin cậy rất
cao.
Từ khi tình cờ gặp trong nhà ăn kia, tôi chỉ gặp lại Tiết
Vân Phong một lần, đương nhiên không phải là trong nhà ăn nhân viên.
Chuyện là một buổi sáng nào đó, tôi lại thần kinh trúng gió dậy sớm năm
phút, sau đó đi làm, khi vào trong thang máy thì gặp tiểu mỹ nam này.
Cậu ta nhìn tôi, giống như nhìn một người xa lạ, mặt không chút biểu
cảm. Tôi thầm thở dài, xem ra Giang Ly làm công tác tư tưởng cho cậu ta
cũng rất đến nơi, đến chốn, như thế này tôi cũng yên tâm rồi…Dù gì mặt
không chút biểu cảm cũng tốt hơn nhiều biểu cảm lẫn lộn, thập cẩm, có
chút rối rắm như thế kia.
Tuy tôi thích anh chàng đẹp trai, nhưng tôi rất rõ có vài anh chàng đẹp trai không thể đến gần được, ví dụ như
Vương Khải, ví dụ như Tiết Vân Phong, lại ví dụ như Giang Ly. Sau đó,
tôi liền bi phẫn phát hiện, xung quanh tôi thực sự không hề thiếu các
anh chàng đẹp trai, cái thiếu chính là anh chàng đẹp, bình thường…
Bởi vì bọn họ đều không bình thường, cho nên sự việc không bình thường vẫn cứ xảy ra, ví dụ như tối hôm nay.
Kỳ nghỉ Quốc khánh là ngày tốt, tôi là người quen ở nhà cho nên cũng không chạy loạn đi đâu, con người Giang Ly này, thông thường ban ngày sẽ mất
dạng, tối mới chuẩn giờ về nhà ăn cơm.
Buổi tối hôm nay, tôi đang ngồi trong phòng khách lên mạng, đột nhiên, trên màn hình máy tính nhảy ra một cửa sổ màu đen, cửa sổ màu đen này, mọi người đều rất quen thuộc nhỉ?
Máy tính của tôi tuy là một Vạn niên thụ, không động gì đến thì co giật, nhưng vẫn ít khi có hành động mạnh mẽ thế này. Tôi cho rằng
đây chẳng qua chỉ là những lỗi nhỏ, kiểu như giả vờ chết mà bác Vạn niên thụ kia thường diễn, thế là nghiễm nhiên tắt đi. Sau đó sự việc không
ngờ được lại xảy ra.
Trên hộp thoại màu đen kia xuất hiện mấy chữ: Quan Tiểu Yến?
Lúc đó, tôi liền lơ mơ, đây là ở đâu ra? Máy tính Vạn niên thụ kia lại hét
ra tên của tôi? Thế là tôi hứng khởi gọi Giang Ly: "Giang Ly, mau đến
xem đi, máy tính của tôi là trí tuệ nhân tạo tiến tiến nhất trên thế
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!