Ở Maldives làm tinh tinh mười ngày rồi, cuối cùng lại được đặt chân lên lãnh thổ nước nhà.
Sau chuyến du lịch Maldives lần này, tôi nén nước mắt phát hiện: Vẫn là Trung quốc tốt hơn, ở Trung quốc có bánh mì ăn…
Sau khi về nước, tôi kéo Giang Ly, xách ba chiếc túi đựng đồ bảo vệ môi
trường chạy đi siêu thị, mua một đống đồ ăn để Giang Ly vác về. Cái Gì?
Giang Ly làm sao để mặc cho tôi sai khiến thế này? Chuyện đùa, anh ta
còn muốn ăn cơm không!
Sau đó tôi làm một bàn đồ ăn thịnh soạn.
Sau đó ăn cơm
Sau đó thì tôi ăn nhiều rồi…haizz.
Bởi vì buổi tối ăn quá nhiều, tôi giống như bà bầu vậy, đến cử động một
chút cũng rất mất sức. Tôi nằm trên gường, xoa bụng, vừa hài lòng ợ mấy
tiếng, vừa ưỡn bụng rên hừ hừ.
Giang Ly khing bỉ nhìn tôi, nói: "Cô buông thả quá độ thế này."
Năng lực biểu đạt của Giang Ly thực sự khiến tôi kinh hãi, vì vậy tôi cũng
chán chẳng buồn để ý đến anh ta, gắng sức bò dậy khỏi gường, dốc lọ
thuốc tiêu hóa trong ngăn kéo ra uống.
Tôi đang uống thuốc, Giang Ly
cũng ngồi dậy khỏi gường, cầm lấy lọ thuốc của tôi lật ra nhìn, hỏi vẻ
lơ đễnh: "Xem ra cô thường xuyên ăn nhiều? Tôi được mở rộng tầm mắt
rồi."
Tôi ão não nói: "Đâu có, cuộc sống của tôi rất lành mạnh."
Giang Ly nhìn lọ thuốc kia, đột nhiên cười híp mắt nói: "Thực sự rất lành
mạnh…thuốc này ít nhất cô đã ba năm chưa uống qua nhỉ?"
Tôi: "…"
Giang Ly lắc lắc lọ thuốc trong tay, vô cùng dịu dàng, tuyên bố một câu khiến tôi đau lòng nhức óc: "Lọ thuốc này quá hạn rồi."
Tôi kinh hãi, cướp lấy lọ thuốc xem, thiện tai, thật sự là… thật sự là nhà
dại dột lại còn gặp mưa đêm, giờ phải làm gì đây? Lẽ nào phải vác bụng
đi bệnh viện, bảo bác sỹ mình đầu tiên là ăn nhiều cơm quá, sau đó thì
uống nhầm thuốc? Mất mặt quá!
Tôi do dự một lát, hỏi Giang Ly: "Anh nói xem, tôi có cần đi bệnh viện không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!