Đến Maldives đã được mấy ngày, tất cả đều tốt, duy chỉ có đồ ăn khiến tôi không cách nào ăn được.
Đồ ăn trong khách sạn phục vụ là món Tây, tuy rất phong phú nhưng chẳng
hợp khẩu vị của tôi. Lúc mới đầu cố ăn tạm, nhưng sau mấy ngày, cuối
cùng tôi đã bắt đầu sùng bái sự ngược đãi tinh thần của những người
phương Tây… Những thứ như thế này bọn họ có thể ăn được cả đời ư?!
Cuối cùng, tôi phát hiện ra đồ ăn Trung Quốc ngon biết bao, bất luận là sơn
hào hải vị hay trà thô cơm nhạt, ít nhất cũng có thể khiến người ta ăn
được…
Tôi nghĩ, nếu như tôi là một con tinh tinh, vậy thì ở
Maldives, tôi nhất định sẽ sống vô cùng khỏe mạnh, vui vẻ, bởi vì mỗi
ngày ba bữa, chủ yếu là ăn hoa quả.
Đáng tiếc tôi là một người
quen ăn các loại ngũ cốc, cho nên kết quả là, mới mấy ngày ngắn ngủi,
tôi giảm được một cân thịt giống như kỳ tích!
Đương nhiên tôi
thực sự chẳng thích thú gì đối với công năng giảm béo này ở khách sạn
nhưng không có cách nào, không có cách nào. Sớm biết ẩm thực ở đây biến
thái như thế này, lúc đầu tôi chẳng mang thứ gì cả, chỉ nhét một vai li
mì ăn liền là được rồi!
Cũng bởi như vậy, tôi không thể không bội phục Giang Ly. Anh ta hình như cũng không thích đồ Tây, nhưng ăn vẫn rất ngon.
Tôi hỏi: "Giang Ly, anh thích đồ ăn ở đây không?"
Giang Ly: "Không thích."
Tôi: "Vậy sao anh còn ăn nhiều như vậy?"
Giang Ly: "Không ăn sẽ đói, đồ ngốc!"
Được rồi, tôi không thể không thừa nhận, tư duy của một người biến thái và
một người bình thường cách biệt rất lớn, tôi có thể hiểu được.
Thế là tôi không để mất cơ hội, hỏi anh ta: "Vậy đồ ăn tôi làm có ngon không?" Nói ngon đi, nói ngon đi!
Giang Ly suy nghĩ một chút, cuối cùng cho một đánh giá tương đối chung chung. "Không đến nỗi."
Tôi: Oa ha ha ha…
Hôm nay, tôi và Giang Ly đang ngồi ăn cơm tối, điện thoại tôi đột nhiên đổ chuông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!