Bờ biển trên hòn đảo
nhỏ của chúng tôi ở rất đẹp, đi bộ ở đây, rất thú vị. Tôi chậm rãi đi
dọc bờ biển, nheo mắt hưởng thụ làn gió mang theo mùi vị của biển khẽ ùa đến, đột nhiên nhớ lại ước mơ bán chuối tiêu ở Maldives, xem ra đó đích xác là lựa chọn không tồi. Thật đáng tiếc, đáng tiếc quá, nghe nói hơn
hai nghìn hòn đảo nhỏ đẹp đẽ này sẽ bị nước biển nhấn chìm, ngẫm ra thật khiến người ta buồn bã.
Da của tôi mẫn cảm với ánh nắng mặt
trời, rất dễ bắt nắng nên đã bôi kem chống nắng, nhưng để bảo vệ tốt hơn nữa, hôm nay tôi mặc tươi đối nhiều. Bên dưới là chiếc quần ngố, bên
trên áo phông. Ăn mặc kiểu này ở bãi biển, tuy có chút quái dị, nhưng
thực sự hữu dụng. Chiếc áo phông rộng kia là chiếc áo tôi thích nhất,
bởi vì không phải nó đáng giá bao nhiêu tiền, mà chiếc áo phông kia là
trong lần sinh nhật hai mươi lăm của tôi, Hạp Tử tặng tôi, cô ấy tự mình thiết kế sau đó tìm người đặt may. Mặt trước của chiếc áo là phù hiệu
có chút kỳ quái, theo như Hạp Tử nói, đều là các phù hiệu cổ xưa của các nền văn minh lớn trên thế giới, có thể trừ tà. Mặt sau thì dùng bút
lông viết bốn chữ lớn "Ngôn Tiếu Yến Yến", còn có mấy câu thơ. Tuy không hiểu thư pháp, nhưng khi nhìn mấy chữ viết bằng bút lông này, thấy rất
vừa mắt. Theo như Hạp Tử dặn dò, những chữ đó là cô ấy đặc biệt mời một
nhà thư pháp nổi tiếng viết. Tôi không tin lời của Hạp Tử, nhưng điều
này không làm ảnh hưởng đến niềm yêu thích cái áo này của tôi, đồng thời nó cũng khiến tôi phải ngưỡng mộ thẩm mỹ của Hạp Tử.
Ở chỗ khiến người ta vui vẻ thế này, ánh mặt trời cũng khiến người ta vui vẻ, mặc
trang phục thoải mái thế này, không còn gì thích hợp hơn.
Tôi
đang thong thả đi bộ trên bãi cát, đột nhiên có người từ phía sau vỗ một cái vào vai tôi. Tôi cho rằng là Giang Ly, đang ngạc nhiên sao anh ta
lại đột nhiên để ý đến tôi thế này, khi quay người lại thì phát hiện,
trước mặt là một người đàn ông xa lạ.
Anh là là người châu Á, tóc tương đối dài, có mấy lọn nhuộm vàng. Tuy tôi ghét kiểu tóc của anh ta, nhưng không thể không thừa nhận, khuôn mặt anh ta thật sự không tồi,
ngũ quan rất đẹp, hơn nữa khóe mắt dường như luôn mang nét cười. Người
như thế này, đứng dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời cũng vì anh ta mà thêm rực rỡ.
Tôi nhất thời cảm thấy mê lực của tôi thực sự không nhỏ, lại có anh chàng đẹp trai thế này chủ động đến bắt chuyện. Thế là tự
nhiên mím môi lại hướng đến anh ta, đang muốn nói thì anh ta mở lời
trước rồi.
Anh ta hơi nghiêng đầu một chút, lông mày nhướn lên, tặng tôi một cái cười mỉm mê người, sau đó nói: "Kẻ ngu?"
Hai chữ "Kẻ ngu" nói ra rõ ràng khác thường, hơn nữa là giọng điệu nghi vấn.
Tôi cảm thấy bực tức, tôi trêu anh ta sao? Sao vừa nhìn thấy đã mắng người
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!