Chương 11: (Vô Đề)

Buổi chiều trôi qua rất vô vị, buổi tối Giang Ly lại tiếp tục mặt dày ăn đồ ăn tôi làm, tôi khoan dung chẳng nói gì cả.

Đến đêm, tôi vẫn nếm thử cảm giác ngủ một mình, nhưng bất luận thế nào vẫn

không ngủ nỗi, hơn nữa càng muốn ngủ, đầu óc lại càng tỉnh táo. Tôi nằm

trên giường, lần đầu tiên trong đời cảm thấy làm người thực sự khổ, chỉ

vì cấu tạo của đại não không giống như những động vật khác, mới phải

chịu đựng nhiều giày vò như thế này!

Tôi bò dậy khỏi giường, lấy máy tính, vẫn là đánh quái thôi.

Tối hôm nay Người hẹn sau hoàng hôn vẫn online, tôi vừa lên mạng, anh ta

liền gửi tin nhắn: "Kẻ ngu, sao muộn như thế này cô mới lên?" Kẻ ngu là

cách anh ta gọi tôi, tôi cải chính mấy lần nhưng vô hiệu, nên kệ cho anh ta gọi.

Quan Phương kẻ ngu chơi game: "Anh làm sao biết được tối nay tôi sẽ lên?"

Người hẹn sau hoàng hôn: "Con gái đổ vỡ tình cảm đều như vậy, say sưa vào mạng."

Quan Phương kẻ ngu chơi game: "Ai nói tôi đổ vỡ tình cảm?"

Người hẹn sau hoàng hôn: "Nếu vậy là cô căn bản không có tình cảm sao?"

Bị anh ta đoán trúng rồi. Tôi đành chuyển chủ đề. "Còn anh, vì sao lúc nào cũng ở trên mạng giết thời gian vậy?"

Người hẹn sau hoàng hôn: "Tôi chẳng phải là vì đợi cô sao?"

Đàn ông trên mạng đa số đều dẻo miệng như thế này, tôi cũng chẳng để ý, chỉ là thuận nước đẩy thuyền nói: "Vừa hay, hôm nay tiếp tục cùng tôi đánh

quái."

Người hẹn sau hoàng hôn: "Cô điên rồi!"

Quan Phương kẻ ngu chơi game: "Kỳ quái, anh cũng không cần đi làm sao?"

Người hẹn sau hoàng hôn: "Vì cô, tôi có thể không đi làm!"

Lại thế rồi! Đối với những lời nói này của anh ta, tôi từ trước đến nay coi như không nghe thấy.

Hôm nay là ngày kết hôn thứ ba của tôi và Giang Ly, cũng là ngày vô cùng

quan trọng – về nhà vợ! Bây giờ tôi chỉ hận là không thể ngồi tên lửa để quay về chỗ mẹ tôi, sau đó không trở lại đây nữa. Mẹ à, con nhớ mẹ, nhớ đến buồn ngủ …

Sau khi tôi đi qua đi lại trong phòng khách ba mươi sáu vòng, cuối cùng

Giang Ly cũng đi tập thể dục buổi sáng về. Tôi bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong cho anh ta ra, cười hì hì nói: "Ăn mau đi, ăn xong chúng ta đi nhanh!"

Giang Ly lười nhác nhận lấy bữa sáng, bắt đầu phô trương với tôi: "Cô muốn về nhà như thế này sao?"

Thừa lời! Lời này đương nhiên tôi chỉ dám nói trong lòng. Trong lòng tôi,

Giang Ly tuyệt đối chẳng phải là loại tốt đẹp gì, anh ta lấy công báo

thù riêng, cố tình lề mề, vậy tôi chẳng phải là được nhỏ mà mất lớn sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!