Chương 8: (Vô Đề)

Chia phòng ngủ là thái độ bình thường.

Ở nhà hai người cũng không ngủ chung.

Nhưng Đoạn Kính Hoài và Lộc Tang Tang đều hiểu, ở ngay dưới mí mắt người lớn trong nhà, hai người không có khả năng chia phòng ngủ.

Đoạn Kính Hoài nhìn Lộc Tang Tang đắc ý vì trả đũa thành công, anh không nói gì. Anh biết chỉ cần anh nói thêm một câu nữa, cô nhất định có thể líu ríu không ngừng, anh tự nhủ không nói lại cô.

"Cô đi tắm đi." Đoạn Kính Hoài chuyển chủ đề.

Lộc Tang Tang cũng không dây dưa, "Tôi còn muốn nghịch điện thoại, hay là anh tắm trước đi?"

Đoạn Kính Hoài gật đầu, không nói thêm gì nữa, anh cầm áo ngủ tiến vào phòng tắm.

Thấy anh đóng cửa lại, Lộc Tang Tang nhanh chóng gọi cho trợ lý dặn dò một số việc, gọi điện xong, cô rảnh rỗi đến nhàm chán, cho nên đứng dậy đi dạo quanh phòng Đoạn Kính Hoài.

Hẳn là đã nửa năm Đoạn Kính Hoài không ở chỗ này rồi, không có dấu vết sinh hoạt hằng ngày. Cô đi đến bên cạnh giá sách, lướt qua từng dãy sách y học cao thâm khó tiếp thu, cuối cùng ánh mắt bị thu hút bởi mấy khung ảnh.

Tổng cộng có năm khung ảnh, lớn nhỏ không đều, bên trong cũng là hình ảnh lớn nhỏ không đều của Đoạn Kính Hoài, lúc trưởng thành, khi còn thời học sinh, thậm chí cả hình dáng khi còn nhỏ. Trong bức ảnh đó, anh đại khái khoảng tám chín tuổi, bên cạnh anh là cậu bé thấp hơn anh một chút, có lẽ là Đoạn Kính Hành.

Một sắc mặt nghiêm túc, một ý cười dạt dào, chỉ cần nhìn biểu lộ có thể phân biệt hai người rõ rệt.

"Quả nhiên từ nhỏ đã là tiểu đứng đắn." Lộc Tang Tang đưa tay sờ sờ, "Hơn nữa càng lớn càng dọa người."

Chuyển tay sang người bên cạnh, Lộc Tang Tang nói nhỏ: "Tính cách hai người khác biệt quá lớn."

Xem ảnh chụp của Đoạn Kính Hoài, trong lòng Lộc Tang Tang có chút cảm khái.

Chẳng qua chỉ là cảm khái mà thôi, đối với Đoạn Kính Hành, cô đã không còn tâm tư như ngày trước, phải nói là, ngay tại lúc cô và Đoạn Kính Hoài lên giường ngoài ý muốn, tình cảm đó đã bị cưỡng chế dập tắt.

"Xem thì xem, không cho sờ."

Sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói, Lộc Tang Tang giật bắn người, quay đầu lại thì nhìn thấy Đoạn Kính Hoài mặc áo ngủ đứng đằng kia.

"À, tôi, tôi không có sờ anh ấy, tôi đang sờ anh đấy!"

Đây là cơ hội tốt để nịnh nọt.

Trên mặt Đoạn Kính Hoài viết rõ mấy chữ "Tôi cũng không cần cô sờ", anh chỉ vào áo ngủ trên giường, "Tắm rửa đi, tôi muốn ngủ."

"..."

"Muốn ngủ..." Sắc mặt Lộc Tang Tang vô cùng kinh hãi.

Tôi?

Thấy vẻ mặt cô, Đoạn Kính Hoài biết ngay là cô đang nghĩ gì, anh cố gắng nhịn xuống, "Tôi nói là tôi muốn đi ngủ."

"Ồ." Lộc Tang Tang cười gượng, "Được, tôi sẽ nhanh thôi, không làm phiền anh đâu."

Lộc Tang Tang vội cầm lấy áo ngủ chạy như bay vào phòng tắm.

Sau khi đóng cửa lại, cô nhìn người trong gương.

Đáng tiếc người ta không có hứng thú.

Lộc Tang Tang quấn tóc lên, trong lúc đó cô bỗng nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Đoạn Kính Hoài.

Tuy sau khi tắm xong Đoạn Kính Hoài chỉ mặc áo ngủ, nhưng anh vẫn buộc dây lưng vô cùng chặt chẽ, đáng lý ra áo ngủ phải để lộ một phần lớn lồng ngực, thế mà anh lại cố tình che chắn kín cổng cao tường, chắc là anh vừa gội đầu, còn chưa kịp sấy khô, tóc lòa xòa trước trán còn ẩm ướt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!