Chương 6: (Vô Đề)

Quả nhiên Đoạn Kính Hoài không phải người dầu muối đều ăn, cô không đưa ra được hành động thực tế, đúng là không có cách nào chiếm lợi ích từ anh.

Kể từ hôm đến bệnh viện đó, mấy ngày nay Lộc Tang Tang vẫn luôn ở sở nghiên cứu của công ty để khảo sát, tranh thủ hiểu hết đến từng chi tiết nhỏ.

Hôm nay, cô đang cùng trợ lý thảo luận về danh sách người tình nguyện tham gia thử nghiệm, điện thoại bỗng vang lên.

"Tang Tang."

"Sao chị lại gọi điện thoại cho em nữa thế?" Lộc Tang Tang ra dấu tạm dừng cho trợ lý, cô đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, "Có chuyện gì thế đại xã trưởng?"

"Lộc Tang Tang, cô còn không biết xấu hổ hỏi chị, tranh cô vẽ đâu?"

Lộc Tang Tang, "Ha ha, thì chẳng phải do công việc bận quá sao?"

"Dù bề bộn thế nào cũng phải bớt chút thời gian cho chị! Cô xem thử đi, weibo của cô đã bao lâu không đăng bài mới? Fans hâm mộ tìm tới chị than vãn kia kìa!"

Người gọi điện thoại cho cô chính là xã trưởng kiêm người đại diện Lâm Tiêu của "Tinh Linh Xã", nơi cô ký hợp đồng manga. Dưới trướng Tinh Linh xã có rất nhiều họa sĩ manga, mà Lộc Tang Tang chính là một trong những người ký hợp đồng sớm nhất với Tinh Linh xã.

Cô và Lâm Tiêu cực kỳ thân thiết, lúc trước khi Lâm Tiêu mời cô tham gia xã đoàn này, cô ấy đã đồng ý sẽ không đưa ra quá nhiều điều kiện hạn chế. Cô muốn làm việc thì mới làm, muốn vẽ thì mới vẽ. Cho nên, dù bất đắc dĩ cỡ nào, Lâm Tiêu cũng không hối thúc cô giao bài.

Nhưng lần này! Thật sự đã dừng quá lâu.

Lộc Tang Tang đưa di động ra xa một chút, "Tiêu Tiêu à, là như thế này, kỳ thật em đã vẽ xong hết rồi, thật đó, ngày mai nhất định em sẽ đăng phần mới."

"Em hứa chứ?"

"Ừm..."

"Lộc Tang Tang, em dám gạt chị thì em nhất định phải chết!" Lâm Tiêu đau đầu nói: "Em nói nghe thử xem, có ai nhiều truyện như em, số lượng bài của các họa sĩ manga khác..."

"Ai chết chết, em có điện thoại đến, chúng ta tạm dừng ở đây nhé."

"Này, a lô, a lô -------"

"Cúp đây, ngày mai nhất định giao bản thảo cho chị."

Một khi Lâm Tiêu đã lải nhải thì nhất định không có điểm dừng, sau khi cúp điện thoại của chị ấy, cô thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.

Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Lâm Tiêu đến thúc bản thảo.

Nhưng nói đi phải nói lại, đã lâu lắm rồi cô không tương tác trên weibo...

Ô... ô.... ô... n.... g -----------

Điện thoại lại đột nhiên vang lên, Lộc Tang Tang xoa trán, nhìn cũng không thèm nhìn mà bắt máy luôn: "Chẳng phải em đã nói mai sẽ giao bản thảo sao, chị còn lắm lời hơi thím Trương hàng xóm nữa."

"Lộc Tang Tang."

Giọng nói nghiêm túc lạnh lùng.

Lộc Tang Tang càng hoảng sợ hơn, đưa điện thoại lên nhìn mới phát hiện không phải là Lâm Tiêu, mà là Đoạn Kính Hoài.

Anh gọi điện cho cô, hiếm có khó tìm nha.

Giọng Lộc Tang Tang thay đổi trong một nốt nhạc, "Yaaa.a.a.... Bác sĩ Đoạn, thế nào, có phải anh hối hận vì lần trước từ chối tôi, cho nên muốn tìm tôi nói chuyện lần nữa phải không?"

"Không."

"... Ồ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!