Trong sảnh, người đến người đi không ít, tầm mắt mọi người đều không tự chủ bị hình ảnh đôi nam nữ ôm nhau hấp dẫn. Vẻ mặt cô gái đang vùi vào lòng chàng trai ra sao không thấy rõ, nhưng bác sĩ mặc áo blouse trắng này đúng là quá xuất sắc.
"Bác sĩ Đoạn, vừa rồi chúng tôi ngỡ anh xảy ra chuyện, ai cũng rất lo lắng." Tiểu Lệ đuổi kịp nói.
Ban nãy khi đi ngang qua nhóm y tá Đoạn Kính Hoài cũng biệt Lộc Tang Tang nhận nhầm tin tức, vì thế anh mới đi lại đây.
"Tôi không sao, nhóm bác sĩ Lý cũng không sao."
"Ôi... Thế thì tốt rồi, thật sự hù chết mọi người." Tiểu Lệ hắng giọng một cái rồi liếc nhìn hai người đầy mập mờ, "Vậy hai người tâm sự, tôi đi trước."
Đoạn Kính Hoài gật đầu với cô nàng.
Đợi người đi rồi anh mới đưa tay vuốt tóc Lộc Tang Tang, "Xin lỗi."
Lúc này Lộc Tang Tang cũng đã tỉnh táo, cô rời khỏi lồng ngực anh, mất tự nhiên hỏi anh: "Sao anh phải xin lỗi chứ?"
Cô cố làm ra vẻ thản nhiên thờ ơ, thế nhưng lông mi lại còn đọng lại mấy giọt nước mắt.
Đoạn Kính Hoài cong môi, tim mềm như bông, "Làm em sợ rồi."
"Em... Không sao."
Đến bây giờ Lộc Tang Tang vẫn còn sợ hãi, làm sao có thể không sao. Song lúc này phát hiện là bị hớ, cô hơi lúng túng vì khóc lóc thảm thương.
"Đi thôi." Cũng may Đoạn Kính Hoài không nói thêm gì nữa mà thản nhiên nắm tay cô.
"Đi đâu?"
"Về nhà." Đoạn Kính Hoài đưa tay xoa xoa mi dưới của cô, "Hay em thích ở đây cho người ta ngắm?"
Lộc Tang Tang nhìn thấy trên ngón tay anh dính một ít màu đen.
Bãi đỗ xe, trong xe.
"Vừa rồi mặt mày em như quỷ thế này hả?" Lộc Tang Tang khó tin nhìn gương mặt lem luốt của mình trong gương trang điểm, "Nhiều người thấy như vậy, liệu có cười em không? Trời ơi..."
Đoạn Kính Hoài cười nhẹ sau đó lái xe rời khỏi bệnh viện.
Có điều Lộc Tang Tang vẫn cảm thấy tan vỡ, cô là người cực kỳ coi trọng hình tượng, ban nãy lo lắng quá rồi. Hơn nữa lo đến khóc cũng được đi, còn dùng tay dụi mắt, chẳng phải chì kẻ mắt này không thấm nước sao? Gạt người...
"Xấu quá! Giống như gấu trúc -------" Lộc Tang Tang rút một tờ khăn giấy cố lau sạch, "Sao không ai nhắc em chứ?"
"Không ai cười em hết."
Lộc Tang Tang hầm hừ, "Ai nói..."
Cô rầu rĩ phiền muộn chăm chú quan sát mặt mình trong gương nhỏ, "Lái xe nhanh lên, em phải về nhà tẩy trang."
Đoạn Kính Hoài khẽ nhướng mày, rõ ràng tâm trạng không tồi.
Sau khi về đến nhà, Lộc Tang Tang vọt vào phòng tắm ngay lập tức, cô cúi đầu tẩy tẩy rửa rửa, cuối cùng cũng rửa mặt sạch sẽ.
Mặt ướt sũng, cô lấy chiếc khăn bên cạnh lau mặt.
Đúng lúc này, xuyên qua gương cô nhìn thấy Đoạn Kính Hoài đi đến, cô vừa lau mặt vừa nói, "Sao anh không về nhà đi, Cẩu Tử còn chưa ăn cơm đâu..."
Lời còn chưa nói hết, cô đã nhìn thấy Đoạn Kính Hoài đi đến gần rồi đưa tay vòng qua eo cô. Anh không nói tiếng nào, chỉ rũ mi lẳng lặng ôm cô.
Lộc Tang Tang há hốc mồm, đột nhiên cô cũng không muốn nói chuyện, cô bình thản lau khô mặt rồi đặt khăn mặt xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!