Chương 54: (Vô Đề)

Hai ngày nay Lộc Tang Tang đều đến bệnh viện thăm Bộ Tích, Bộ Tích đang xem bài đăng phòng làm việc thông báo việc cô bị thương, còn Lộc Tang Tang thì đang gọt táo cho cô nàng.

"Ai chụp bức này vậy, chụp xấu muốn chết." Bộ Tích bất mãn nhìn hình ảnh trên điện thoại di động.

Lộc Tang Tang nghiêng người nhìn thoáng qua, "Ha ha ha ha góc độ này là mặt đối mặt với mặt đất à?"

"Cô còn cười ------"

"Ha ha ha ha ha không cười không cười." Lộc Tang Tang ném quả táo cho cô nàng, "Ăn đi."

Bộ Tích đặt điện thoại xuống, "Cô gọt táo đẹp quá."

"Nào có, ai bảo mấy người các cô hở tý là nằm viện." Lộc Tang Tang cười nói: "Tôi nói cô nghe, lần trước Dương Nhâm Hi cũng giống cô vậy, treo chân nằm trên giường, khi đó tôi gọt không ít táo cho cậu ta."

"Hình như cô đối xử rất tốt với Dương Nhâm Hi."

"À... Đúng vậy."

"Vậy cô và Dương Nhâm Hi sẽ không..."

"Này này, stop!" Vừa nhìn vẻ mặt Bộ Tích, Lộc Tang Tang đã biết cô nàng nghĩ gì, "Tôi và cậu ta không phải quan hệ đó, từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên bên nhau. Khi đó quan hệ với anh chị trong nhà không tốt, tôi và cậu ta đã xưng anh gọi em rồi."

Ồ... Thì ra quen như vậy, đúng là không được, đổi lại là tôi, tôi cũng không xuống tay được."

"Đúng vậy, cậu ta là em trai."

"Vậy cô và Đoạn Kính Hoài thì sao?"

"Anh ấy à?" Lộc Tang Tang cười tươi như hoa, "Tạm thời không có gì."

Bộ Tích lườm cô, "Sao tôi có cảm giác hai người ly hôn chỉ vì giận dỗi nhỉ?"

Lộc Tang Tang nhướng mày, tỏ vẻ từ chối trả lời.

Bộ Tích gậm táo rồi chán nản nói: "Nói tới nói lui chỉ có tôi là thảm nhất, tên xấu xa Đoạn Kính Hành chẳng đoái hoài gì đến tôi."

"Anh trai anh ta nói đúng lúc anh ta đi công tác nước ngoài. Haizz, ai bảo cô ngã không đúng lúc, không chịu lựa thời gian."

"Nhưng đã hai ngày rồi anh ấy còn chưa về, điều này chứng tỏ... Anh ấy không quan tâm đến tôi."

Lộc Tang Tang trấn an: "Có lẽ người ta bận quá không dứt ra được."

"... Hic."

Lộc Tang Tang đứng dậy, "Không còn sớm nữa, tôi về nhà đây, ngày mai lại tới thăm cô."

"Về đi, chú ý an toàn."

"Ừ."

Lúc Lộc Tang Tang rời khỏi phòng bệnh Bộ Tích, vừa khéo nhìn thấy Đoạn Kính Hành đang đi tới từ bên kia hành lang.

Cô ngoài ý muốn chớp mắt rồi đi đến chào hỏi, "Này, cuối cùng anh cũng đến."

Đoạn Kính Hành bật cười, "Lời này có ý gì?"

"Không có gì, ngày nào Bộ Tích cũng nhắc, nói không thấy bóng dáng anh."

Đoạn Kính Hành bất đắc dĩ: "Hai ngày nay thật sự tôi rất bận, tôi đã nói với cô ấy qua wechat."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!