Ai quen Lộc Tang Tang và Dương Nhâm Hi đều biết, từ nhỏ giữa hai người không hề tồn tại bí mật gì.
Dương Nhâm Hi quen biết Lộc Tang Tang ở nhà trẻ, khi ấy dáng người anh nhỏ gầy hơn so với tuổi, lúc nào cũng bị bạn bè cười nhạo sỉ nhục, hơn nữa bởi vì gương mặt thanh tú nên những đứa trẻ khác còn trêu anh giống con gái.
Khi đó, Lộc Tang Tang đã đứng ra bảo vệ anh.
Lớn hơn một chút, gia đình muốn anh học các môn năng khiếu, tuổi thơ của anh bị ép học rất nhiều thứ mà anh không thích, nhưng anh không thể chống đối người nhà. Bởi vì đi học suốt nên không có mấy người bạn, chỉ có Lộc Tang Tang thỉnh thoảng lén lút chạy đến cửa sổ nhà anh, chơi đùa với anh.
Kỳ thật Dương Nhâm Hi không thích các môn năng khiếu mình học, ban đầu đàn vi-ô
-lông cũng không ngoại lệ. Có thể kiên trì theo đuổi đàn vi-ô
-lông đến bây giờ, tất cả chỉ vì Lộc Tang Tang đã từng nói, anh kéo đàn vi-ô
-lông rất êm tai, cô rất thích nghe.
Cô là người bạn thuở nhỏ duy nhất của anh, cô cổ vũ anh, an ủi anh, làm bạn với anh, sau đó giúp anh làm quen với rất nhiều người bạn khác.
Khi còn bé anh biết gia đình cô rất phức tạp, cô thường nói cho anh biết anh trai chị gái cô không thích cô, cũng thường nói, ông bà nội bất công như thế nào.
Song cô không dùng giọng điệu tang thương mà chỉ cười, giống như đó là chuyện chẳng quan trọng chút nào.
Thế nhưng anh cảm nhận được cô không vui.
Vì thế khoảng thời gian đó, hai người cùng an ủi nhau, bầu bạn với nhau.
Đối với Dương Nhâm Hi mà nói, Lộc Tang Tang còn quan trọng hơn người nhà, không có tình yêu, có lẽ thời điểm biết thế nào là yêu từng có, nhưng anh biết cô chưa từng có tâm tư khác với mình, cô cảm thấy anh chỉ là một em trai mà cô phải bảo vệ mà thôi.
Thế nên, từ đó về sau anh không hề suy nghĩ nhiều.
Anh cảm thấy, chỉ cần cô hạnh phúc, mối quan hệ giữa bọn họ không bao giờ phai nhạt là tốt rồi.
**
Lộc Tang Tang bước ra khỏi phòng bệnh đúng lúc Đoạn Kính Hoài cũng đi tới, cô nhìn xung quanh, "Anh có thấy Dương Nhâm Hi không?"
"À, cậu ta nói có việc đi trước."
"Hả? Cứ vậy đi thôi, không nói với tôi tiếng nào."
"Chắc có việc gấp."
"Ờ..."
"Đến giờ anh tan tầm rồi." Đoạn Kính Hoài đề nghị: "Cùng về nhà nhé."
Lộc Tang Tang nhìn anh một cái rồi gật đầu.
Lộc Tang Tang ngồi xe Đoạn Kính Hoài, hôm nay cô đi chung với Dương Nhâm Hi nên không lái xe.
Sau khi lên xe, cô phát hiện đây không phải đường về nhà.
"Anh muốn đi đâu?"
"Hôm nay dì Lâm xin nghỉ, chúng ta ra ngoài ăn."
"Chúng ta đi ăn cái gì?"
"Em muốn ăn gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!