Hôm nay bên ngoài mưa to, sắc trời mờ mịt, gió giật ầm ầm.
Lộc Tang Tang đi rất vội, trên người cô chỉ mặc chiếc váy mỏng ở nhà, tóc cũng buộc sơ ở phía sau. Nhưng cô không chú ý nhiều đến vậy, sau khi đặt tiểu kim mao vào xe, cô lái xe như bay.
Vừa chạy ra ngoài, mưa như rút nước đập rầm rầm vào kính xe, Lộc Tang Tang nhíu máy mở máy chỉ đường, lái đến phòng khám thú y gần nhất.
Khoảng hai mươi phút sau, Lộc Tang Tang dừng xe ở bãi đổ xe, sau đó cô vội vàng bế tiểu kim mao xuống xe.
Bãi đỗ xe lộ thiên, vừa bước xuống xe Lộc Tang Tang đã bị mưa tạt vào người. Cô tranh thủ đến cửa sau bế tiểu kim mao lên, còn tiện tay lấy cái chăn nhỏ kế bên phủ lên người nó.
Có lẽ loạt hành động này dọa sợ tiểu kim mao, nó run rẩy trốn trong lòng cô, không dám phát ra tiếng động.
"Cưng đừng sợ, ở ngay phía trước thôi, sắp đến rồi!"
Giọng nói tan trong màn mưa, Lộc Tang Tang xoay người chạy tới, mấy giây sau người cô đã mưa xối ướt đẫm.
Song cũng may cách cửa chính không xa, không mấy bước là chạy đến, có điều không biết do quá gấp gáp hay là cầu thang quá trơn, lúc chạy lên cô bước hụt một bậc, đầu gối đập mạnh xuống cầu thang.
"A..."
Lộc Tang Tang hít sâu một hơi, mặt mày nhăn nhó. Nhưng trời đang mưa cô không dám dừng lại, vì thế cô cố gắng đứng lên, lảo đảo chạy vào trong.
"Bác sĩ!"
"Chào cô." Một y tá chạy ra đón.
Lộc Tang Tang bỏ chiếc chăn mỏng lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó đặt tiểu kim mao vào lòng y tá, "Phiền cô, dường như nó bệnh rồi."
Y tá bị dáng vẻ ướt sũng nước của cô dọa sợ, "Cô không sao chứ?"
"Không sao không sao, nó mới có sao đó." Lộc Tang Tang nhớ lại lời dì Lâm nói, "Trước đây không lâu có nôn mửa, cả người mệt mỏi, à còn tiêu chảy nữa."
"Được, để tôi mang vào cho bác sĩ khám."
"Cảm ơn cô."
Lộc Tang Tang không đi theo, cô ngồi xuống ghế rũ mắt nhìn đầu gối của mình. Hơi sưng, do ma sát với cầu thang nên vết thương còn kéo tơ máu.
Lộc Tang Tang thổi thổi mấy cái, "Hítttttt... Đau chết mất."
"Tiểu thư, cô cầm cái này lau đi." Y tá ban nãy đi ra đưa cho cô một cái khăn lông.
"Cảm ơn cô."
"Không có chi." Ý tá thắc mắc: "Mưa to như vậy sao cô không mang theo ô?"
"Đi gấp quá... Tôi quên mất."
"À ra vậy."
Lộc Tang Tang nhìn vào bên trong, "Vậy bây giờ tôi đi thanh toán phải không?"
"Ồ, cũng được."
Y tá đi trước, Lộc Tang Tang nhe răng trợn mắt đứng lên rồi khập khiễng theo sau.
Phẫu thuật xong Đoạn Kính Hoài mới thấy những cuộc gọi nhỡ của dì Lâm, anh về văn phòng rồi gọi lại cho dì.
Nghe tin chú chó trong nhà sinh bệnh, anh muốn trở về xem ngay, thế nhưng dì Lâm nói cho anh biết tiểu kim mao đã được Lộc Tang Tang đưa đến bệnh viện thú y rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!