Mẹ nó.
Lộc Tang Tang đưa di động tới trước mắt tiểu kim mao đang ăn hết sức vui vẻ: "Cẩu Tử, cưng thấy chưa? Tên của cưng được xác định đơn giản như vậy đấy."
Đáp lại là tiếng chó nhai thức ăn.
Lộc Tang Tang lắc đầu, "Chủ nhân nhà cưng chẳng đáng tin cậy gì cả..."
"Gâu!"
"Đúng không, cưng cũng hiểu hả?"
"Gâu gâu!"
Lộc Tang Tang nở nụ cười, cô ngồi bệt xuống sàn nhìn cún con ăn.
Đến khi tiểu kim mao ăn xong, Lộc Tang Tang ở lại trong nhà chơi với nó một lát, sau đó cô định để nó lại còn mình thì đi về nhà, kết quả cún con rất bám người, cô đi bước nào nó đi theo bước đó.
Đại khái là biết cô sắp đi, nó đi theo sau lưng rên ử ử một hồi.
Điều này đối với Lộc Tang Tang quả thực là tàn bạo! Cuối cùng cô thật sự không đành lòng, đưa Cẩu Tử về nhà mình. Dù sao, trước khi Đoạn Kính Hoài tan tầm trả cún con lại là được.
Kim mao rất ngoan, tuy đi thăm thú khắp mọi nơi nhưng không phá phách. Sau khi chơi mệt thì ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh giá vẽ.
Lộc Tang Tang vừa vẽ vừa đoán, có phải Đoạn Kính Hoài thấy nó ngoan nên mới mua hay không.
Thời gian làm việc của Đoạn Kính Hoài không ổn định, bình thường ít khi nào về nhà trước sáu giờ chiều.
Vì thế, gần sáu giờ, Lộc Tang Tang bế Kim Mao đi đến cửa nhà đối diện, cô ung dung đi qua hành lang, mở cửa ra, thả Cẩu Tử xuống.
Đúng lúc này, thanh máy đinh một tiếng báo có người đến. Lộc Tang Tang sợ đến mức đẩy Cẩu Tử vào trong rồi đứng bật dậy. Thế nhưng khi cô xoay người, Đoạn Kính Hoài đã bước ra khỏi thang máy.
"..."
"..."
Fuck! Sao hôm nay anh về sớm đến thế??
Lộc Tang Tang vô cùng lúng túng: "Tôi, tôi chỉ sợ nó đói, nên đến xem thử thôi."
Khóe môi Đoạn Kính Hoài hơi cong lên, "Ăn chưa."
"Nó ăn rồi."
"Anh hỏi em ăn chưa."
Lộc Tang Tang xoay đầu chỗ khác, "Mới sáu giờ, tôi ăn tối rất trễ."
"Vừa khéo." Đoạn Kính Hoài đi tới mấy bước, anh dừng trước mặt cô, "Ban nãy anh đến mua dưới lầu nhà cũ của chúng ta, vào nhà đi."
Lộc Tang Tang híp mắt nhìn, mũi phản ứng trước tiên: "Mì hoành thánh?"
"Ừ."
"Nơi đó ngược hướng với chỗ này, rời khỏi bệnh viện anh về bên kia?"
Đoạn Kính Hoài không trả lời, anh chỉ nói: "Vào ăn thôi."
"Không vào, tôi không thích ăn." Lộc Tang Tang hầm hừ, "Con người mà, khẩu vị thay đổi theo thời gian."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!