Đúng là đến ly hôn.
Sau đó, Đoạn Kính Hoài chẳng chút do dự, trước ánh mắt quỷ dị của nhân viên công tác, anh điền tất cả tư liệu vào phiếu đăng ký.
Hoàn thành thủ tục ly hôn, hai người đứng trước cửa cục dân chính, không ai nói tiếng nào.
"Tôi đi trước." Lộc Tang Tang không chịu nổi bầu không khí vi diệu này, cô muốn bỏ trốn.
"Lộc Tang Tang."
"..."
"Ở nhà còn ít đồ đạc của em, em cần cứ nói anh mang đến cho em."
"Không cần!" Lộc Tang Tang không thèm quay đầu lại, "Anh ném đi."
Đoạn Kính Hoài không nói chuyện, anh chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô. Lộc Tang Tang hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau, cảm giác kỳ lạ cực điểm lan tràn trong lòng, cô nhanh chóng ngồi vào xe lái đi.
Sau khi trở về nhà, Lộc Tang Tang nằm vật ra giường, đầu óc rối nhơ tơ vò. Một lát sau thật sự không nghĩ ra, cô quyết đoán đi vẽ tranh.
Hiện tại cô đã rời khỏi công ty, tuy công ty vẫn còn cổ phần của cô, nhưng đối với chuyện công ty cô đã mặc kệ. Trước mắt cô chỉ cần làm việc mình thích, hằng ngày không vẽ tranh thì chính là tìm Lâm Tiêu nói chuyện phiếm.
Hơn tám giờ tối, Nguyễn Phái Khiết đến nhà cô chơi, mấy đêm gần đây cô nàng đều đến nhà cô ngủ, hai người chơi chán rồi thì tâm sự, thời gian trôi qua hết sức vui vẻ.
"Cậu mang gì đến ăn đấy?" Lộc Tang Tang nhìn chiếc túi to trong tay Nguyễn Phái Khiết.
"Ờ, mấy món điểm tâm ở Nam Thành."
Lộc Tang Tang: "Đây không phải mấy món cậu thích ăn, hẳn là chàng trai nào đang theo đuổi cậu đi đến chỗ xa xôi như vậy mua đúng không?"
Nguyễn Phái Khiết đặt tất cả lên bàn trà, "Ôi chao, chẳng có ai hết, cậu ăn gì chưa? Chưa ăn thì chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi."
Lộc Tang Tang nhướng mày, cô và Nguyễn Phái Khiết quen biết lâu đến thế, cô nàng có gì lạ là cô nhận ra ngay, bình thường trước tình huống này, nhất định cô nàng sẽ liệt kê một đống người theo đuổi, hôm nay lại lấp liếm cho qua.
"Ơ, là chàng trai nào? Ngay cả tớ cũng không nói."
Sắc mặt Nguyễn Phái Khiết vô cùng khó xử, "Có ai đâu..."
"Là tên đàn ông thúi nào? Cậu đang thách thức tính tò mò của tớ đấy."
Nguyễn Phái Khiết ho khan, "Tớ nói, nhưng cậu hứa không nổi điên nha."
"... Tớ nổi điên cái gì."
"Ừm, thật ra cũng không ai xa lạ." Ánh mắt Nguyễn Phái Khiết trốn tránh: "Anh của cậu."
"Ai cơ?" Thái độ của Lộc Tang Tang cứ như bị sét đánh trúng, "Lộc Trí Viễn?"
"Đâu phải cậu chỉ có một người anh trai..."
"Lộc Thừa?"
Nguyễn Phái Khiết: "Ờ... Đúng vậy, có điều cậu tuyệt đối không được nghĩ nhiều, tớ không có gì với anh ta hết, tự anh ta mua cho tớ đó."
"Sao cậu có liên quan đến anh ta vậy?" Lộc Tang Tang nói tiếp: "Ngay cả bạn thân của tớ, anh ta cũng dám động vào."
"À, trước kia có hợp tác trong một hạng mục, đúng lúc phía nhà cậu do Lộc Thừa phụ trách, cho nên tớ có tiếp xúc mấy lần." Nguyễn Phái Khiết đáp: "Nhưng cậu yên tâm, tớ nhất định không đứng về phe địch."
"Phe địch cái gì, trước đây thì có thể nói như vậy, còn bây giờ tớ không quan tâm mấy chuyện ân oán đó nữa." Lộc Tang Tang lườm cô nàng, cười hết sức gian trá: "Cậu muốn sai sử anh ta thế nào, tớ cũng không có ý kiến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!