Chương 41: (Vô Đề)

Tiệc sinh nhật náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh hẳn, mọi người đơ người nhìn Lộc Tang Tang và Đoạn Kính Hoài, quên cả phản ứng.

Lộc Tang Tang bị Đoạn Kính Hoài dọa hết hồn, giọng của anh, vẻ mặt của anh...  Người này, uống rượu xong thì khóc là thế nào đây?!

Đối diện, Lộc Thừa ngạc nhiên quay đầu nhìn Lộc Sương: "Em vừa nghe lầm phải không? Anh ấy nói gì vậy?"

Thái độ Lộc Sương rất quái dị, trong khó có thể tin xen lẫn một chút tức giận không hiểu, "Chị nào biết được!"

Lộc Thừa vô tội nhìn Lộc Trí Viễn, hỏi lại để xác nhận lần nữa, "Anh cả, thì ra Đoạn Kính Hoài không muốn ly hôn ạ?"

Lộc Trí Viễn rũ mi uống hớp rượu, "Em nhiều chuyện quá."

"..."

Ngoại trừ anh em nhà họ Lộc, mấy người khác bắt đầu hai mặt nhìn nhau. Bản chất Đoạn Kính Hoài lạnh lẽo bức người, dù núi Thái Sơn có sập mặt anh cũng không biến sắc, nhưng bây giờ...  Người trước mặt đây là Đoạn Kính Hoài?

Không phải nói anh ta không thích Lộc Tang Tang, ly hôn cũng chẳng sao cả à? Tình huống bây giờ là thế nào? Đoạn Kính Hoài không chịu ly hôn?"

Giống như để xác nhận suy đoán của mọi người, Đoạn Kính Hoài lại tiến lại gần hơn, "Tang Tang? Lộc Tang Tang... Đừng ly hôn được không, hửm?"

Mọi người: "..."

Khóe mắt Lộc Tang Tang giật kịch liệt, cô muốn rút tay ra, kết quả anh càng nắm chặt hơn, "Anh, anh nổi điên gì thế? Đã bảo đừng uống rượu rồi! Anh xem! Toàn nói bậy!"

"Tang Tang, đừng ly hôn được không... "

"Không được, này này, anh thả tay ra ------"

"Không ly hôn, anh sẽ thả tay ra."

"Đoạn Kính Hoài, anh muốn chơi xấu đúng không?" Nhìn thấy ánh mắt hồng hồng của Đoạn Kính Hoài, phòng ngự trong lòng Lộc Tang Tang gần như bị phá nát, "Cái quái gì vầy nè..."

"Đừng ly hôn... Anh không muốn ly hôn."

Cô đẩy không nổi anh, cũng không thể ngăn anh cứ tựa vào người mình, càng lúc càng gần. Lộc Tang Tang ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh.

"Tang Tang... Đừng ly hôn... Anh không muốn ly hôn..."

Anh cứ lẩm bẩm như vậy, tuy giọng không lớn, song đủ để tất cả mọi người nghe rõ ràng.

Cuối cùng anh tựa hẳn vào vai cô, Lộc Tang Tang không chỗ trốn, chỉ có thể cố bình tĩnh, trầm mặc một lát, cô hỏi: "Tại sao không ly hôn?"

"Bởi vì... Anh muốn em."

Lộc Tang Tang: "Tôi không phải đồ vật! Muốn gì mà muốn!"

"Nhưng mà anh... Thích em."

Trong lòng lộp bộp một tiếng, dây cung kéo căng đứt gánh giữa đường.

Cả người Lộc Tang Tang cứng đờ, có chút bối rối.

Anh nghiêm túc?

"Tang Tang, đừng ly hôn được không..." Anh lại bắt đầu lặp lại, ngốc không thể tưởng, dường như đã bị chất cồn hoàn toàn khống chế.

Lộc Tang Tang ngẩng đầu lên, "Này... Các anh có thể đưa anh ấy đi nghỉ ngơi được không?"

Yên lặng như tờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!