Hành lang dài cách âm, ngăn cách không gian xa hoa lãng phí náo nhiệt ở bên ngoài, Lộc Tang Tang tránh khỏi lồng ngực Đoạn Kính Hoài rồi ngạc nhiên nhìn anh.
Lời anh mới nói... là lời thô tục phải không?
"Chị Tang Tang..." Đào Vũ khiếp sợ nhìn cô, "Anh ta nói thật?"
Ánh mắt Lộc Tang Tang rơi lên người Đào Vũ lần nữa, "Thật."
Ánh mắt Đào Vũ có chút đề phòng, "Vậy chị có muốn ra ngoài với tôi không?"
Trong mắt chàng trai trẻ, đàn ông sắp ly hôn còn dây dưa, nhất định không phải người tốt.
Có điều, Lộc Tang Tang chỉ khoát tay một cái, "Không cần, cậu ra ngoài chơi trước đi, tôi ra sau."
"Nhưng mà, lỡ anh ta bắt nạt chị thì sao?"
"Phụt
----- Bắt nạt tôi?" Lộc Tang Tang vui vẻ, "Không đời nào, cậu yên tâm đi, ai dám bắt nạt tôi chứ."
"Nhưng anh ta..."
"Được rồi, cậu đi mau đi." Lộc Tang Tang kiên nhẫn nói, "Tôi sẽ ra ngay."
Thấy không còn cách nào nữa, Đào Vũ đành cẩn thận từng bước đi ra ngoài.
Đợi người đi rồi, Lộc Tang Tang mới nhìn thẳng vào Đoạn Kính Hoài.
Vẻ mặt người sau tối tăm phiền muộn, ánh mắt có chút dọa người.
"Bác sĩ Đoạn, anh vẫn chưa trả lời tôi, tại sao anh ở đây?"
Đoạn Kính Hoài giữ chặt cổ tay cô, anh trầm mặc muốn kéo cô đi ra ngoài. Lộc Tang Tang nhíu mày hất tay anh ra, "Anh làm gì thế?"
"Về với anh."
"Về?" Lộc Tang Tang buồn cười nhìn anh, "Có phải anh quên rồi không, chúng ta sắp ly hôn."
Khóe mắt Đoạn Kính Hoài run run, "Vì vậy, em và thằng nhóc kia..."
"Tôi và cậu ta như thế nào?" Lộc Tang Tang đưa tay sờ mũi, hiểu rõ nhất định anh cho rằng mình và cậu nhóc kia có gì rồi, "À, cậu nhóc đó là bạn tôi, chúng tôi tạm thời không có gì."
Tạm thời.
Đoạn Kính Hoài cắn chặt răng cấm, cảm giác máu xông lên não.
"Có điều, dù tôi và cậu ta thật sự có gì đi chăng nữa, theo lý mà nói, anh không có quyền ngăn cản tôi." Lộc Tang Tang nghiêm túc nói: "Chúng ta sắp ly hôn."
Ly hôn... Lại là ly hôn.
Đoạn Kính Hoài cảm thấy mình bị từ này đàn áp sít sao, cô chán ghét cuộc hôn nhân với anh, cho nên muốn đi tìm người mình thích, có lẽ anh phải thản nhiên buông tay đấy.
Mấy ngày qua, anh làm việc bình thường, giải phẫu bình thường, cuộc sống hàng ngày không hề thay đổi, dường như không vì cô đi mà xảy ra vấn đề.
Vậy thì thế nào, tối ngay nghe cô đến đây, anh cũng đến cùng Giản Minh Đường.
Cô nói, anh không biết yêu.
Anh cảm thấy cô nói không sai, cuộc sống anh hết sức tẻ nhạt, không biết thế nào mới là nghiêm túc yêu một người, cho nên người hoạt bát như cô, sống cùng anh nhất định sẽ rất nhàm chán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!