Trong khoảng thời gian nằm viện, có rất nhiều người đến thăm Chung Thanh Phân, trong đó bao gồm các thành viên nhà họ Đoạn. Ngày nào Lộc Nghiêm Huy cũng đến phòng bệnh, có điều sắc mặt Lộc Tang Tang rất bình thường, thái độ lãnh đạm.
Ai cũng nhận thấy Lộc Tang Tang đã thay đổi, ngay cả Nguyễn Phái Khiết và Dương Nhâm Hi đến thăm bệnh cũng phát hiện ra. Tuy cô vẫn nói vẫn cười, nhưng ánh mắt lạnh hơn rất nhiều.
Thời gian qua, Chung Thanh Phân cũng khỏe hơn, có thể xuống giường đi lại rồi.
Hôm nay, Nguyễn Phái Khiết và Dương Nhâm Hi lại tới, Lộc Tang Tang gọi cơm trưa bên ngoài, mọi người cùng ngồi trong phòng bệnh ăn cơm.
"Phái Khiết à, có phải con vẫn không chịu quen bạn trai không?" Chung Thanh Phân vừa ăn vừa nói: "Đến lúc quen bạn trai rồi, không chịu quen làm sao biết ai thích hợp với mình, đúng không?"
Nguyễn Phái Khiết suýt chút nữa mắc nghẹn: "Không đâu ạ, dì à, sao dì không quản Dương Nhâm Hi kìa, đừng hối con."
"Nhâm Hi còn nhỏ hơn con và Tang Tang một tuổi nha, hơn nữa thằng bé là nhân vật của công chúng, trong ngành giải trí, mọi người kết hôn rất trễ." Chung Thanh Phân nghĩ ngợi một chút: "Nói sao ta, dường như là người hâm mộ thoát phấn."
Dương Nhâm Hi cười cười, "Dì à, con đâu phải người của ngành giải trí, con chỉ kéo đàn mà thôi."
"Nào phải, ngày nào dì cũng thấy con trên tivi."
Lộc Tang Tang: "Thấy chưa, mẹ tớ cũng cười nhạo cậu không làm việc đàng hoàng."
Chung Thanh Phân: "..."
Nguyễn Phái Khiết cười như được mùa.
Chung Thanh Phân: "Bậy nào, nói hưu nói vượn! Mẹ đâu có ý này, Nhâm Hi đừng nghe Tang Tang nói mò."
Dương Nhâm Hi bày ra vẻ cam chịu: "Dì yên tâm, con quen với sự độc miệng của Tang Tang rồi."
Lộc Tang Tang: "Cái gì độc miệng, cậu dám trước mặt mẹ tớ nói con gái bà như vậy, có tin mẹ tớ xé nát miệng cậu không?"
"Được thôi, tớ cam tâm tình nguyện để dì xé." Nói xong Dương Nhâm Hi đưa đầu tới, "Nào nào nào, dì ra tay đi dì."
"Ôi, mấy đứa này, ầm ĩ không chịu nổi." Chung Thanh Phân cười vỗ đầu Dương Nhâm Hi, "Mau ăn cơm đi."
...
Phòng bệnh đầy ấp tiếng cười, vui vẻ hòa thuận.
Giờ cơm trưa nhanh chóng trôi qua, cửa phòng bệnh bị người đẩy vào, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy Đoạn Kính Hoài mặc áo blouse đứng ở đó.
"Kính Hoài, con đến rồi à." Thấy con rể tới Chung Thanh Phân rất cao hứng, "Ăn trưa chưa?"
"Lát con ăn sau." Đoạn Kính Hoài đi lại gần, "Hôm nay mẹ cảm thấy thế nào ạ?"
"Mẹ khỏe, nhờ có con gửi gắm, các bác sĩ và y tá đều rất quan tâm mẹ."
"Không đâu ạ, đều là chuyện phải làm."
Nói xong, Đoạn Kính Hoài nhìn về phía Lộc Tang Tang, người sau chỉ lo ăn cơm, đến khi Chung Thanh Phân gọi một tiếng cô mới ngẩng đầu lên.
"Tang Tang, Kính Hoài còn chưa ăn cơm nữa, con đi cùng chồng con đi."
Lộc Tang Tang trố mắt, "Con vừa mới ăn no."
"Ăn thêm chút nữa thì có sao? Con gầy như vậy, ăn nhiều bồi bổ sức khỏe."
Lộc Tang Tang buồn cười, "Được, được lắm... Bây giờ mẹ thấy con phiền rồi."
Lộc Tang Tang đứng dậy, tỏ ý bảo Đoạn Kính Hoài đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa cô còn quay đầu lại dặn dò: "Mọi người đừng nói chuyện quá lâu, mẹ, mẹ phải ngủ trưa đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!